Tuyết lại rơi.
Bầu trời giáng xuống nhân gian từng hạt tuyết phất phơ một màu trắng xoá, tăng thêm nỗi mù mịt cho lòng người.
Rơi mãi, rơi mãi.
Bất tận không ngừng.
***
Điều gì đã khiến một con người có thêm dũng khí? Thứ gì đã làm lòng người trở nên phức tạp?
Cho đến khi gặp loại câu hỏi tự bản thân đặt ra ấy, người thiếu niên, không, là người đàn ông nọ mới hiểu, đó chẳng qua chỉ là một loạt cảm xúc thôi thúc lòng người trong lúc nhất thời.
Ngắm tuyết rơi, mặc sức lấp kín cơ thể. Chỉ còn sự lãnh khốc, u tối.
Đôi mắt mở to chưa từng chớp, vẫn cứ hướng tới một nơi.
Nơi đó, tay nắm tay.
Nhưng đã sớm lạnh ngắt.
Hắn tự thì thào hỏi: "Khi nào cử động được?"
Như là hỏi người, như là tự hỏi.
Tiếng thở dài bên tai lúc ẩn lúc hiện: "Đây là lần thứ mấy mi hỏi rồi?"
Là lần thứ mấy?
Không biết.
"Mi a, có hỏi cũng chẳng tốt hơn được. Chi bằng nhắm mắt ngủ một giấc." Lão nhẹ nhàng bất đắc dĩ nói.
Ngủ?
Nhưng mà mắt nhắm không được.
Không thể rời ra.
Không dám rời.
Đã mấy ngày rồi nhỉ? Hình như là cũng khá lâu.
Bầu trời hết tối rồi lại sáng, mây che càng nhiều. Cuối cùng chẳng phân định được ngày đêm được nữa.
Tư thế chưa từng đổi, như khối đá bất động.
"Lão nói đúng, tôi nên ngủ thôi!" Dù sao sự thật vẫn sẽ mãi như vậy, nhìn hoài cũng chẳng đổi thay gì khác.
Nhắm mắt, nhắm mắt nào.
Ngủ thôi, ngủ thôi.
Để bóng đêm tuỳ ý phủ lấy linh hồn, một giấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-lai-cach-xuyen-ve-thoi-nguyen-thuy-bi-ten-moi-ro-xien/4104608/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.