Nhóm người gồm sáu, bảy người di chuyển chậm rãi trên con đường không mấy bằng phẳng, toàn cây cối xum xuê và tuyết dày cộm. Họ vừa đi vừa khom lưng cẩn thận quan sát xung quanh, chốc chốc còn dừng lại đưa tay ngắt lấy mấy thứ hoa cỏ ven đường đi.
"Đi lên phía trước một đoạn nữa rồi nghỉ chân chút nhé?" Nam nhân đi phía trước đội quay đầu hỏi đồng bọn, hắn ta liếc mắt nhìn thoáng qua thiếu niên lùn nhất nhóm.
Cả tập thể đồng ý đáp lại. Họ đã đi suốt ba ngày dài. Mùa đông kéo đến, buông xuống những hạt tuyết trắng xóa ngăn cản tầm nhìn. Nhưng thời tiết lạnh lẽo cũng không khiến họ dừng bước chân của mình.
Diêu Bân đi miệt mài, chân vì không có gì che chắn mà toét da chảy máu rất đau. Thể lực của hắn yếu nhất bọn, chẳng bao lâu đã bị tuột xuống cuối đội, dù thế vẫn không chịu thua mà lê từng bước chân về trước.
Mộc Tùng dù là nữ nhưng thể lực vẫn tràn trề, dư sức hơn hắn nhiều lắm. Nàng vẫn đủ sức đi, cũng chưa bao giờ kéo chân toàn đội lần nào.
Không ai nói gì ai, mỗi người đều cố đi theo đoàn để không bị rớt lại.
Bỏ lại sau lưng một mảng trắng xoá càng lúc càng dày đặc hơn, đoàn người không ngần ngại bước đi lên phía trước, bước đến một nơi mà họ chẳng thể nào biết được có gì đang đợi mình!
Cây cỏ xung quanh bỗng rung động vì có lực lớn tác động, Mãnh sói giang bốn chân lao vút vào đám người. Nó dừng lại bên cạnh người thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-lai-cach-xuyen-ve-thoi-nguyen-thuy-bi-ten-moi-ro-xien/4104603/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.