"...Ta mới đi có một chút mà mi lại muốn đi theo ta luôn rồi..."
Diêu Bân nghe thấy tiếng thở dài bất đắc dĩ trong bóng tối, dù nghe được nhưng có cố mấy hắn vẫn không thể nào tìm thấy bất cứ ai hay thứ gì trong bóng tối mịt mù.
Chạy mãi, chạy mãi...
Chạy thật lâu trên con đường bằng phẳng vô hạn được bao trùm bởi bóng đêm tối tăm.
"...Đừng chạy nữa, ngươi không thể thấy ta..."
Diêu Bân mất phương hướng té ngã xuống, đầu óc cứ đần đần độn độn ngu ngốc.
"...Đừng lo, chỉ là mất ý thức một lúc thôi..."
Giọng của Lão Điệp cứ vang vọng khắp nơi trong không gian vô hạn này, Diêu Bân ngu ngơ cố tìm kiếm nơi phát ra giọng nói nhưng chỉ là vô ích. Hắn bắt đầu cảm thấy trống rỗng, tâm trạng bỗng nhiên tuột xuống không còn thấy vui vẻ gì nữa, có thể là bị ảnh hưởng từ không gian hay cũng có thể là do quá lạnh lẽo...
Nhưng thế nào hắn cũng thấy không hề cao hứng!
Cảm giác thật trống rỗng, thật cô đơn cứ vây lấy Diêu Bân. Một hồi muốn khóc, một hồi lại rất muốn chửi bới phát tiết.
Nói chung là không hề ổn định bình thường.
"Ngươi sao vậy? bên ngoài đã đụng phải thứ gì rồi? mau bình tĩnh lại!"
Diêu Bân biết, hắn bây giờ rất không bình thường, cả cảm xúc như bị phóng đại lên gấp nghìn lần. Chưa bao giờ hắn cảm thấy buồn bực như vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy tức tối đến vậy!
Ôm lấy đầu, vò đầu bứt tóc, tự bấu lấy mình. Tự gây tổn thương lên cơ thể đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-lai-cach-xuyen-ve-thoi-nguyen-thuy-bi-ten-moi-ro-xien/4104601/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.