Diêu Bân được Lạc Tu dẫn ra một cái ao cạn, nước ao trong trẻo mát lành. Lạc Tu sợ Diêu Bân dùng tốn nước của mình quá nên hắn ta không đưa Diêu Bân tới cái ao do hắn ta tự đào mà dẫn luôn ra cái ao nước này.
Nơi này cách Bộ Lạc không xa, đi gần năm phút là đến. Khung cảnh xung quanh đây trống trơn, cây cỏ xung quanh chỗ này đã được đốn bỏ hết cả vì thế nên mấy chục dặm xung quanh đây không tồn tại một cái cây nào.
Thấy nước mát, Diêu Bân hai mắt sáng trưng không hề ngần ngại mà chạy vội tới cởi phăng miếng da thú duy nhất trên người xuống ào ào nhảy vào ao nước cạn trong veo.
Nước mát bao trùm toàn thân khiến cơ thể ngứa ngáy được thả lỏng không ít. Hắn điên cuồng chà xát kì cọ cơ thể, mái tóc rậm rạp đầy chí ngổn ngang khiến người ta phát điên bị hắn dày vò gội rửa.
Thấy Diêu Bân tắm rửa sảng khoái như vậy, Lạc Tu cười cười cũng vui vẻ nhảy vào theo. Lạc Tu một tháng nay vẫn chưa tắm ngày nào, vốn định hai tháng tắm một lần nhưng thấy người này tắm rửa đến vui vẻ như vậy hắn ta cũng muốn tắm theo.
Chán ghét nhìn mảng nước đục đục dơ dơ ngay tại nơi bản thân vừa cọ rửa, Diêu Bân lách ngày sang nơi khác tiếp tục múa may quay cuồng với nguồn nước mát lạnh. Hắn thấy được dung mạo gương mặt thông qua mặt nước trong veo đang phản chiếu, quả thật sắc sảo và đầy mưu mảnh!
Lạc Tu nói quả thật không sai, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-lai-cach-xuyen-ve-thoi-nguyen-thuy-bi-ten-moi-ro-xien/4104596/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.