***
Lạc Tu ngây ngẩn cả người.
Hắn ta chỉ muốn tắm cho cái tên nô lệ dơ bẩn này thôi mà, sao tên này lại tỏ ra vẽ bi thương tuyệt vọng như thế? Mọi người khi trở nên dơ bẩn sẽ muốn đi tắm, còn tên này được hắn tắm cho lại không muốn?
Nhìn xem, nhìn xem..
Hai mắt ửng hồng sắp khóc, mắt nhíu lại ấm ức. Đây không phải là một bộ dạng đáng thương xin tha thì là gì?
Diêu Bân không biết người kia có ý tốt gì, hắn chỉ cho là tên này muốn nhấn nước hành hạ hắn. Nếu biết được hắn cũng sẽ chỉ ngón giữa mà chửi thề, ai đời đi tắm cho người khác lại nắm đầu dìm thẳng xuống nước như thế bao giờ? Bị hành hạ như thế, Diêu Bân ngạt nước đến chảy nước mắt cũng không có gì lạ, Chỉ là ở đây lại có người nhìn ra thành một bộ dáng vẻ ấm ức yếu đuối mất rồi!
"Mày dơ như vậy không đi tắm còn giãy dụa phản kháng cái gì?" Lạc Tu khó chịu nói, "Tao cũng đâu có làm gì mày?"
"..."
Anh trói tôi như con gà rồi dìm nước muốn chết ngạt mà bảo là không làm gì? Có cái rắm! Làm như tôi tin!
Cũng không trách Lạc Tu được, nơi này vốn dĩ không có quan niệm năng nhẹ. Họ chỉ biết khi ăn là bỏ cái gì đó vào miệng, khi tắm là làm cho ướt mình, khi ngủ là nhắm mắt, họ không cái khái niệm dịu dàng và nương tay hơn hết mọi thứ hành động sinh hoạt của họ chỉ là phát ra từ mỗi động tác và suy nghĩ hết sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-lai-cach-xuyen-ve-thoi-nguyen-thuy-bi-ten-moi-ro-xien/4104584/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.