Chương trước
Chương sau
Lúc Đệ Nhất thần tướng nói chuyện, thân thể Thương chợt từ từ trở nên mơ hồ, giống như người sáp bị tan chảy bởi lửa đốt vậy.
Hai người bọn họ một đen một trắng cứ thế mà dung hợp lại với nhau, biến thành một người. Tề Hoan vốn đã cảm thấy Đệ Nhất thần tướng có chút quen mặt, cho đến khi nhìn thấy Thương xong nàng mới phát hiện ra, dung mạo của hai người này cực kỳ giống nhau, chỉ là khí chất thì khác nhau một trời một vực.
Đợi đến sau khi hai người dung hợp lại với nhau xong, Tề Hoan phát hiện trên người Đệ Nhất thần tướng có thêm một cỗ hơi thở cổ quái, vốn không hợp với hắn, nhưng lại mang theo chút tà khí, chỉ là thực lực của hắn rõ ràng đã tăng lên một tầng.
Một người mà Tề Hoan đã mất rất nhiều sức lực mới có thể đánh ngang tay, lần này người ta còn chơi trò hợp thể, nàng đánh thắng được mới là lạ. Cũng may, Lôi Điện màu vàng do nàng tu luyện thành dùng trong độn thuật thì rất là nhanh, đánh không lại nàng vẫn có thể chạy được.
Cho dù là như thế, Tề Hoan vẫn phải chạy trốn cực kỳ chật vật, mỗi lần đều khó khăn lắm mới tránh thoát được công kích của hắn, thậm chỉ nhiều lần Đệ Nhất thần tướng đã đánh trúng người nàng, nếu như không phải là chiến giáp màu vàng trên người nàng lợi hại, có khi nàng đã bị đao chém thành hai mảnh rồi ý chứ.
Cứ tiếp tục trốn như vậy cũng không phải là cách hay, Tề Hoan thử đánh vỡ không gian chỗ này, nhưng nàng phát hiện căn bản là không thể làm được, lão đầu đưa nàng tới đây cũng không biết có lai lịch địa vị gì, nhất định là có bí mật không thể cho ai biết với Đệ Nhất thần tướng, nếu không tại sao lại an bài nàng tới đây chịu chết.
Trốn cũng chạy không thoát, đánh cũng đánh không lại, hiện giờ nàng chỉ có thể tạm thời duy trì cục diện này.
Hiện tại nàng mới cẩn thận suy nghĩ, vì sao ngày đó Cửu cô nương nói với nàng, Đệ Nhất thần tướng cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của nàng, muốn nàng cần phải liên thủ với Mặc Dạ.
“Tề Hoan, ngươi trốn không thoát đâu, hiện giờ không ai có thể ngăn cản ta phong Thần.” Giọng nói u ám của Đệ Nhất thần tướng truyền đến từ phía sau lưng nàng, đi kèm theo còn có một đao khủng bố ánh vàng phiếm đen.
Thân thể Tề Hoan biến khỏi không trung, nhanh chóng thi triển liên tục hai lần lôi độn mới có thể tránh được. Lôi độn này mặc dù dùng rất tiện, nhưng Lôi Điện màu vàng này cực kỳ hao tổn, dùng liên tiếp những thứ này, nàng rốt cục  bắt đầu thở dốc, trên khuôn mặt hiện lên phiếm hồng.
Mặc Dạ cũng nhìn thấy tình hình nguy hiểm của Tề Hoan giờ phút này, nhưng Không Lão lại chặn Mặc Dạ trên đường đi, “Tiểu tử, ngươi định làm gì?” Không Lão cực kỳ bất mãn với thái độ của Mặc Dạ, lại giống như kiêng kỵ cái gì đó, cũng không quá phận.
“Tránh ra.” Hiện giờ Mặc Dạ không có tâm tình nói chuyện phiếm với hắn, cho dù biết rõ lão đầu này thực lực bí hiếm, hắn cũng không thể chú ý đến những việc này.
Thực lực của Đệ Nhất thần tướng hắn đã từng tiếp xúc, sao có thể tăng tới mức độ này? Điều này hiển nhiên có cái gì đó không đúng.
“Không được, hai người bọn họ là người thừa kế của ta, trong đó tất có một người phải chết.” Không Lão lắc đầu, mặc dù thân thể Tề Hoan có chút tật bệnh, nhưng mà điều này cũng không làm trở ngại việc hắn cướp người.
Dù sao cũng không có người nào khác biết.
Không Lão nghiêng đầu liếc nhìn tình hình của Tề Hoan và Đệ Nhất thần tướng, khẽ nhíu mày, năng lực chiến đấu của Tề Hoan chênh lệnh quá nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Rốt cục thể lực của Tề Hoan cũng không chống đỡ được nữa, mà Đệ Nhất thần tướng giống như trong cơ thể có năng lượng vô cùng vô tận vậy, chiến đao trong tay đánh xuống, bốn phương tám hướng xung quanh Tề Hoan đều là đao ảnh. Những đao ảnh này cũng không phải là ảo ảnh, toàn bộ đều là thực thể. Tề Hoan căn bản không dám lộn xộn, chỉ có thể vội vàng điều động tất cả lực Lôi Điện trong đan điền. Cuối cùng ngay cả viên lôi châu màu vàng cũng bay từ trong đan điền ra ngoài.
Trong phút chốc đao ảnh vây xung quanh nàng, lôi châu kia tản ra từng đợt kim quang, mạnh mẽ ngăn cản đao ảnh. Nhưng  cùng lúc đao ảnh bị đánh rơi, kim quang trên lôi châu càng lúc càng nhạt dần, lôi châu bởi vì bị tiêu hao mà từ từ yếu đi.
Đệ Nhất thần tướng vậy mà cũng lộ ra vẻ uể oải hiếm thấy, hắn dùng một kích toàn lực, hơn nữa còn là không ngừng công kích, cho dù đã dung hợp hai thân thể lại, thực lực tăng nhiều, cũng không thể chịu được kiểu hành hạ này.
Vốn tưởng rằng Tề Hoan dễ đối phó, ai ngờ trên người nàng vẫn còn có loại bảo bối này. Phải biết rằng, công kích của hắn, ngay cả những thứ được gọi là thần khí kia đều không thể cản được.
Thứ bị tiêu hao kia lại là kim đan của mình a, Tề Hoan đau xót trong lòng, tuy nhiên cũng hết cách rồi, kim đan so với mạng của nàng cái nào nặng cái nào  nhẹ nhìn một cái là biết ngay, mà nếu kim đan này tiêu hao hết, nàng còn có thể sống được sao? Còn Mặc Dạ, lúc này căn bản không biết là đang bị vây ở phương trời nào.
“Đáng chết!” Lúc Tề Hoan bị Đệ Nhất thần tướng vây công, Mặc Dạ rốt cục không nén được sự lo lắng dành cho nàng, chuẩn bị nhảy vọt vào trong không gian chiến trường.
Bị Không Lão ra tay ngăn cản, Mặc Dạ đã gấp đến đỏ mắt sao còn bận tâm đến người trước mắt là ai, dù sao ai cản hắn, không để cho hắn đi cứu Tề Hoan, thì đó là kẻ địch.
Kết quả là hai người đánh nhau. Rất rõ ở trong đất Phong Thiện, thực lực của Không Lão mạnh hơn Mặc Dạ không biết bao nhiêu lần, có điều dường như lão ta có điểm cố kỵ, không dám dùng toàn lực, Mặc Dạ chính là vì đã nhìn ra điểm này, nên căn bản không hề có ý nương tay.
Không Lão vừa miễn cưỡng đỡ lấy công kích điên cuồng như gió bão của Mặc Dạ, vừa phải dùng tới năm thành công lực áp chế đất Phong Thiện. Vốn là năm thành công lực vẫn có thể cố gắng ngăn cản được Mặc Dạ, ai ngờ Mặc Dạ ở chỗ này của lão lại đại ngộ luân hồi một lần, năng lực không chế Quỷ đạo trong tay mạnh lên mấy lần, hiện giờ hắn ra tay mang theo lượng oán khí thậm chí ngay cả Không Lão cũng không khỏi kiêng kỵ vạn phần.
Bây giờ đã hung dữ như vậy, nếu thành Thần thì hay rồi, sau này ai còn có thể áp chế được hắn? Trong lòng Không Lão mơ hồ dâng lên một ý niệm trong đầu, nhưng rất nhanh bị mình bóp chết.
Cho dù tiểu tử này thành Thần gây ra mầm đại họa thì cũng không liên quan đến lão, lão chỉ độ Tiên thành Thần, không độ Quỷ thành Thần.
Trong khi bên trong hai nhóm đánh nhau khí thế ngất trời, bên ngoài đất Phong Thiện cũng có chút náo loạn.
Đáng lẽ nhìn thấy Tiểu Hồ Ly đã cách xa mình nhiều năm trở lại, Tiểu Ngân hẳn nên vui vẻ mới đúng.
Kết quả sau khi trở về nó nghe được tin Tề Hoan tiến vào đất Phong Thiện, không nói hai lời liền định đi vào bên trong.
Chỗ mà ba đại nam nhân bọn hắn đều không dám tự ý đi vào, một con hồ ly vừa mới thăng cấp Yêu Hoàng như nó thì có bản lĩnh đấy sao?
“Không được!” Cho nên, bất kể Tiểu Hồ Ly nói cái gì, Tiểu Ngân vẫn không chịu thả ra, không thả cho nó đi.
Tính nhẫn nại của Tiểu Hồ Ly cũng từ từ bị mài mòn, “Khốn kiếp, ta không thèm quản ngươi có đồng ý hay không, ngươi tránh ra cho ta!”
“Đừng hòng, trừ phi ta chết!” Tiểu Ngân thấy Tiểu Hồ Ly không nghe lời khuyên, cũng không nhịn được nữa, sắc mặt biến thành xanh mét, hận không thể trói nó lại, tốt nhất là bịt cái miệng nhỏ nhắn kia lại, đỡ phải làm cho hắn đau đầu.
“Ngươi. . . . . . .” Tiểu Hồ Ly rất muốn nói ngươi đi chết đi, nhưng mà lời đến khóe miệng, nó lại không thể nào mở miệng. Cái lần Tiểu Ngân nhảy xuống Yếm Long Hạp cho đến bây giờ nó vẫn không quên, vừa nhắm mắt lại là sẽ nhớ tới. Sau khi Tiểu Ngân nhảy xuống, Đệ Nhất thần tướng nói cho nó biết, bất luận là ai nhảy xuống dưới đó vĩnh viễn đều không thể đi lên được.
Nó cho là Tiểu Ngân đã chết, nghĩ đến khả năng đó, nó đã cảm thấy đau lòng muốn chết, giống như trên ngực nó bị đóng vô số cái đinh, máu tươi thấm đẫm chảy ra ngoài.
Ai cũng có thể chết, nhưng Tiểu Ngân tuyệt đối không thể có chuyện gì. Không biết từ lúc nào, người này, đã thay thế vị trí của Tề Hoan, trở thành người mà nó để ý nhất.
Nhưng mà, chuyện nào ra chuyện nấy, đời này người nó nợ nhiều nhất chính là Tề Hoan, nàng gặp nguy hiểm, chuyện như vậy Tiểu Hồ Ly mới chỉ gặp có hai lần, lần đầu tiên chính là khi Tề Hoan tự sát, đây là lần thứ hai.
“Ngươi hãy nghe ta nói. . . . . . . . .” Tiểu hồ ly thở dài, giọng nói mềm mại, đứng ở phía trước Tiểu Ngân, bởi vì thân hình cao lớn, nó còn phải hơi ngửa đầu, “Tiểu Hoan gặp nguy hiểm, rất nguy hiểm, trừ ta, ai cũng không giúp được nàng.”
“Ta. . . . . . .” Lời Tiểu Hồ Ly nói khiến cho Tiểu Ngân nghiến chặt răng, nắm tay chặt lại, hắn không thể nào tiếp tục mở miệng khuyên, bởi vì biết rõ Tiểu Hồ Ly không thể nào lừa hắn, nhưng mà, Tề Hoan gặp nguy hiểm, nó tiến vào không phải cũng là cửu tử nhất sinh sao.
Tiểu Ngân chưa bao giờ biết, mình lại có thể ích kỷ như thế.
“Chờ ta trở lại, đứng ở đây chờ ta trở lại.” Tiểu Hồ Ly đi về phía trước một bước, hai người tựa như muốn cùng đi vào, nó đột nhiên kiễng chân, dưới ánh mắt kinh ngạc của Minh Vương và Ma Tôn, in lên một nụ hôn trên khóe miệng Tiểu Ngân, xoay người hóa thành một luồng sáng vọt vào trong đất Phong Thiện.
Cục diện bên trong đất Phong Thiện lúc này đang hoàn toàn mất đi sự khống chế, Mặc Dạ và Không Lão đã đến cấp độ quyết đấu sinh tử, mà Tề Hoan thì cũng sắp đến lúc không chống đỡ nổi nữa, chợt một luồng gió lốc ào vào, dọc đường đi không gặp chút trở ngại xông vào không gian quyết đấu của Tề Hoan và Đệ Nhất thần tướng.
Sau khi đi vào Tiểu Hồ Ly không nói hai lời lập tức trực tiếp hóa thành bản thể, chín cái đuôi màu sắc khác nhau rêu rao múa lượn giữa không trung, toàn thân một màu lông tuyết trắng, phía sau lưng bất ngờ có một cái đốm màu vàng, trong cái đốm vàng mơ hồ có một ký hiệu kỳ lạ, mà giữa trán nó cũng có thêm ba cái đốm màu vàng, đó chính là sự thay đổi sau khi luyện hóa huyết thống Tam Túc Kim Ô. So với lúc đầu thì đã mạnh hơn rất nhiều rồi.
Dù sao màu sắc trên người cũng thay đổi, không thể kém hơn được chứ.
Tiểu Hồ Ly không để cho Đệ Nhất thần tướng cơ hội phản ứng, một luồng Thái Dương Chân Hỏa nóng kỉnh khủng khiếp bay ra từ trong miệng nó, bay thẳng đến chỗ Đệ Nhất thần tướng, chính là thề không nướng chín hắn sẽ không bỏ qua.
Thực lực của Đệ Nhất thần tướng mặc dù tăng nhiều, nhưng mà hắn cũng bị tiêu hao một lượng không nhỏ, hơn nữa lại chuyên tâm công kích, căn bản không kịp phòng thủ, vừa đúng lúc gặp phải Tiểu Hồ Ly.
Thái Dương Chân Hỏa cũng không phải là tam vị chân hỏa của Tiên nhân, hai loại lửa này hoàn toàn khác nhau, Thái Dương Chân Hỏa lại có thể luyện hóa Thần.
Mặc dù thực lực của Tiểu Hồ Ly không đủ, nhưng cũng chiếm được mấy phần nguyên tủy của Thái Dương Chân Hỏa, cho dù không đốt chết được Đệ Nhất thần tướng, thì muốn lột da hắn cũng đơn giản. Tiểu Hồ Ly đột nhiên xuất hiện khiến cho tình hình có khả năng thay đổi, Đệ Nhất thần tướng vì bị lửa cháy gây đau đớn cùng với chuyện hắn sợ ngọn lửa này ăn mòn thần hồn của mình, nên vội vàng thu tay lại muốn bảo vệ mình, nhưng cũng đúng lúc trở thành cơ hội cho Tề Hoan phản công.
Tề Hoan thấy áp lực trên người chợt nhẹ đi, cũng không vội thu hồi lôi đan về, ngược lại còn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai dùng lôi đan đánh về phía Đệ Nhất thần tướng.
Lôi đan không còn thì nàng vẫn có thể tu luyện lại, đó là một cơ hội vô cùng tốt, Tiểu Hồ Ly cũng thừa dịp hắn không chú ý mới có thể đắc thủ, cũng chỉ có thể kiềm chế hắn lần này, Tề Hoan không muốn bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.