Chương trước
Chương sau
Chương 226: Trời Giáng Thần Ý
Edit: Leticia
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Nếu Tiểu Ngân và Thiên Phạt chỉ đơn thuần luận tu vi thì hiển nhiên Thiên Phạt chiếm ưu thế, nhưng chiến lực thì Tiểu Ngân lại cao hơn một phần. Cho dù Thiên Phạt vận dụng lực lôi điện thì hai bên cũng chỉ đánh ngang tay mà thôi.
Lúc đầu Thiên Phạt còn có chút kiêng kị Tề Hoan, không dám tùy ý vận dụng lôi điện, về sau hắn cũng nhìn ra Tề Hoan và Mặc Dạ tựa hồ không có ý định ra tay giúp đỡ, mà hắn đã đến tình trạng sống còn rồi, nếu không sử dụng lôi điện lực thì rất khó tự bảo vệ mình.
Tuy Tề Hoan rất chướng mắt Thiên Phạt, có lẽ do hắn chiếm đi đồ thuộc về mình, nàng thừa nhận nàng rất hẹp hòi. Nhưng xét về phương diện kỹ thuật, Thiên Phạt ra tay vẫn rất được đấy, năng lực khống chế lôi điện của hắn khá mạnh.
Nguyên nhân Tề Hoan lợi hại có liên quan rất lớn tới thân thể của nàng, dù sao cũng là thân thể do lôi điện ngưng tụ ra, nếu lực khống chế mà không tốt thì quá xấu hổ chết người rồi. Còn Thiên Phạt có thể tu luyện tới trình độ này cũng không uổng công hắn thống trị Lôi Thần Điện nhiều năm như vậy.
Theo Thiên Phạt điều động, một lượng lớn lực lôi điện tụ tập về phía phủ thành chủ, trên bầu trời tạo ra một vòng xoáy màu tím đen cực lớn, lôi điện màu tím như du long múa lượn bên trong, tràng diện này thế nhưng còn doạ người hơn cả thiên kiếp.
Thiên Phạt cũng không giữ lại thực lực, nếu có thể tiêu diệt Tiểu Ngân, Tiên Giới vẫn sẽ có bốn thần tướng, Mặc Dạ tuyệt đối sẽ không dám tùy ý ra tay với mình.
Nhìn vòng xoáy trên bầu trời, kiếm trong tay Tiểu Ngân hóa thành vạn đạo ngân quang đánh về phía Thiên Phạt, bản thân hắn lại trực tiếp biến trở về bản thể, thân rắn dài hơn mười thước thoạt nhìn có lực chấn động rất lớn.
Sau khi Tiểu Ngân biến về bản thể, nó quật đuôi về phía Thiên Phạt ba cái, nếu chỉ là đuôi bình thường thì đoán chừng cũng không làm gì được Thiên Phạt, nhưng cố tình đuôi của người ta lại có thể dài ra thu lại đấy, rõ ràng Thiên Phạt đã tránh thoát nhưng sau một khắc liền bị đánh bay ra xa cả trăm mét.
“Sao ta cảm thấy đầu của Tiểu Ngân càng ngày càng giống rồng nhỉ.” Xem ra những năm gần đây Tiểu Ngân sống ở Tiên Giới không tồi, hình thể lớn hơn gấp trăm lần so với lúc trước, trên đầu còn có long giác (sừng rồng) vàng loé sáng khiến Tề Hoan trông mà thèm, nghe nói long giác rất bổ ah!
“Đằng xà cũng có thể hóa rồng, nhưng khả năng thành công không lớn.” Lôi điện nổi lên một lúc lâu rốt cuộc giáng xuống, sấm sét màu tím giống như Thiên Hà trên trời, từ rất xa đã có thể trông thấy hào quang màu tím xinh đẹp lóe ra.
Đồng dạng uy lực cũng kinh người. Màn lôi điện này che phủ cả trăm dặm, mặc dù phần lớn uy lực đều tụ tập trên người Tiểu Ngân nhưng những lôi điện còn lại kia cũng đủ để hủy diệt toàn bộ tòa thành.
Tề Hoan đứng trong lĩnh vực của Mặc Dạ nhìn toà thành bị lôi điện làm sụp đổ trong nháy mắt ở phía dưới, cùng một số tiên nhân ngay cả phản ứng cũng không kịp kia, trong lòng đã không thể dậy nổi chút gợn sóng nào, ngay cả người thủ hộ cường đại mà bọn họ tin thờ cũng không thể bảo vệ bọn họ thì còn ai có khả năng giúp đỡ bọn họ đây. Tiên Giới này, đã đến thì sẽ không có đường lui, phải giẫm lên người khác để bò lên trên, sinh tử vô luận.
Nếu bọn họ đủ mạnh thì sao mạng của bọn họ phải không công tiễn ở chỗ này? Cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt, Tề Hoan cụp mắt xuống, tuy nàng không muốn nhưng có một số việc không thể không làm, nàng chỉ muốn sống sót, chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng của mình mà thôi
Bên trong màn lôi điện, tình trạng của Tiểu Ngân tựa hồ có chút không ổn, lôi điện này không chỉ trùng kích thân thể hắn, mà còn muốn phá hủy cả nguyên thần. Thân hình vốn màu bạc đã trở nên đen đỏ giao thoa, có máu có da thịt rơi rớt.
Thiên Phạt cũng không tốt hơn, hắn vừa mới điều động lực lôi điện nhiều gấp đôi so với trong tưởng tượng làm cho hiện tại căn bản không cách nào khống chế, tu vi toàn thân còn bị lôi điện trút xuống kia khống chế ngược lại.
Trong lòng Thiên Phạt đột nhiên hiện lên một tia sợ hãi, trong đầu có một ý niệm rất mãnh liệt, chính là một khi lôi điện này dừng lại thì công lực toàn thân của hắn sẽ xói mòn theo.
Thiên Phạt đem hết toàn lực muốn ngăn cản loại tình huống này phát sinh, thế nhưng dường như tu vi của hắn và lôi điện đã hoàn toàn dung hợp lại với nhau, bất kể hắn dùng phương pháp gì thì cũng không thể tách ra. Hơn nữa chỉ cần Tiểu Ngân tiếp nhận được một lớp lôi điện, tốc độ xói mòn tu vi của hắn sẽ càng đề cao.
Mặc Dạ đứng ở một bên nhìn, rốt cục cũng nhìn ra chút manh mối.
Hắn vốn là ma tu, về sau thay đổi tu U Minh Chi Đạo thì vẫn cực kỳ bài xích lôi điện, nên đối với thứ này cũng không nghiên cứu cẩn thận cho lắm, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra, tình hình hiện tại của Thiên Phạt hiển nhiên là bị người ta ám toán rồi.
Như vậy, người có khả năng làm loại chuyện này nhất, ngoại trừ Tề Hoan ra, hình như không có ai khác.
“Nàng lại làm trò gì vậy?” Đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Tề Hoan, tuy Tề Hoan không tính là nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng mặc quần áo của Mặc Dạ lại khiến nàng trở nên nhỏ bé hẳn đi.
“Chỉ bỏ thêm chút nguyên gia vị mà thôi.” Tề Hoan vừa kéo tay áo thật dài, vừa híp mắt nhìn về phía bầu trời. Vòng xoáy ban nãy vốn còn làm người ta cực kỳ sợ hãi nay đã càng ngày càng nhỏ, bầu trời phía xa xa đã khôi phục nhan sắc vốn có, không biết Thiên Phạt còn có thể chèo chống được bao lâu, rốt cuộc Tiểu Ngân sẽ thắng hay là hắn thắng đây?
Dù sao cho dù Thiên Phạt thắng thì một thân tu vi của hắn cũng coi như bị phế rồi.
“Tiểu Hoan, thứ trong tay nàng là cái gì vậy?” Vốn Mặc Dạ còn chưa phát hiện ra, đợi đến khi Tề Hoan vén tay áo lên, lộ ra bàn tay nhỏ bé trắng nõn, hắn mới đột nhiên nhìn thấy trong tay Tề Hoan có thêm một hạt châu nhỏ màu đen lóe ra ánh sáng tím.
“Không phải là cái kia à.” Tề Hoan dương dương tự đắc hếch cằm, ra hiệu Mặc Dạ nhìn lên vòng xoáy lôi điện trên bầu trời kia, đắc ý cười cười.
Ở trong không gian lôi điện tuyệt đối nên nàng mới mưu tính cái kia, dám ở trước mặt nàng chơi sét thì phải chuẩn bị thật tốt tâm lý. Nàng không am hiểu liều mạng trực diện cùng người ta, chuyện này quá khảo nghiệm sự cường hãn của trái tim rồi, có sai lầm gì thì tức là sống chết không rõ đấy.
Tề Hoan thích ám toán dưới tình huống người khác không biết gì hơn, để cho hắn đến chết vẫn không hiểu vì sao mình chết.
Vân vê lôi châu trong tay, đây chính là tinh tuý rút ra từ vòng xoáy kia, lôi điện mà Thiên Phạt phóng ra không đồng nhất, hơn nữa độ tinh thuần so sánh với của Tề Hoan mà nói thì hiển nhiên không bằng, cho dù cho không nàng cũng lười không thèm lấy.
Nhưng dùng dể luyện chế vũ khí dùng một lần có tính sát thương thì cũng không tệ, đừng nhìn hạt châu nhỏ này, một hạt châu này ném xuống dưới có khả năng hủy diệt cả một vùng trời đấy.
Đương nhiên, hạt châu này ngoại trừ Tề Hoan ra chỉ sợ không ai có thể luyện chế thành công, dù sao không có ai thả ra được lôi điện khủng bố như vậy, cũng không có người nào gan lớn như Tề Hoan, rút lôi điện ra rồi cường hành áp chế thành một hạt châu.
Chuyện Tề Hoan làm đương nhiên không chỉ là cái này, có thể rút ra ngoài thì đương nhiên cũng có thể đưa vào bên trong. Ngay cả Lôi Thần tháp Thiên Phạt cũng chưa từng mở ra được, vì vậy hắn chỉ có thể tu ra vài loại lôi điện.
Đương nhiên hắn không thể nào biết được, có một số lôi điện một khi hợp lại sẽ xuất hiện rất nhiều tình huống thú vị, nói thí dụ như Thiên Phạt tu loại kinh lôi màu tím này khi dung hợp cùng một chỗ với Thôn Thiên Hỏa Lôi sẽ biến thành một loại lực lôi nguyên biến dị.
Loại lực lôi nguyên này sẽ cắn nuốt linh khí cho đến khi cạn kiệt, đem toàn thân tu vi chuyển hoá thành lực lôi nguyên. Sở dĩ Tề Hoan không thể hấp thu linh khí của Tiên Giới cũng là bởi vì lực lôi điện trong cơ thể giao hòa lẫn nhau, sinh ra ảnh hưởng.
Thiên Phạt khác Tề Hoan, hắn chỉ phân ra một chút tâm tư để hấp thu lực lôi điện, còn lại phần lớn tu vi của hắn đều là do hấp thu linh khí thiên địa mà thành. Khi lực lôi nguyên biến dị thâm nhập vào cơ thể, đương nhiên sẽ quấn quýt lấy linh khí trong người hắn. Hơn nữa không may chính là linh khí của hắn còn đang thoát ra ngoài, lôi nguyên lực kia thừa dịp xông vào chiếm chỗ, bên trong thì thoát ra, bên ngoài lại cắn nuốt, hắn đương nhiên cảm thấy linh khí trong cơ thể mình bị xói mòn.
Linh khí trong người xói mòn càng nhanh thì Thiên Phạt càng có thể cảm giác được rõ ràng một luồng lực lôi điện chưa bao giờ tinh thuần như vậy xuất hiện trong thân thể mình.
Nhưng lực lôi điện này có vẻ quá yếu, nếu như lúc đầu hắn tu luyện đạt được nó thì hắn đâu cần phải tu luyện thêm tiên pháp gì, nhưng hiện tại tất cả đã không còn kịp rồi.
Mất một thân tu vi, hắn đâu còn cơ hội thay đổi tu luyện cái khác, huống hồ đi đến ngày hôm nay hắn cũng vô pháp quay đầu lại rồi. Nghĩ tới đây, Thiên Phạt cắn chặt răng lộ ra vẻ mặt dữ tợn, cho dù hắn thua thì cũng không thể để Tiểu Ngân như ý được.
Thiên Phạt buông tha việc khống chế những lôi điện trên không trung kia, đem linh lực còn sót lại dung hợp với thần thức của chính mình, nguyên đan bản mạng tu luyện qua vô số năm dần dần hòa tan, biến thành từng giọt chất lỏng màu vàng, bao vây thần thức lại.
Nhìn thân thể Thiên Phạt dần dần trở nên mơ hồ, chỉ còn lại một hạt châu màu vàng tản ra kim quang vạn trượng trên không trung, Tề Hoan đột nhiên có loại dự cảm không tốt, Thiên Phạt đã từ bỏ việc đối phó Tiểu Ngân rồi, hành động hiện tại của hắn xem như là tự sát sao? Nhưng theo tính cách của hắn mà nói, kể cả là tự sát thì chỉ sợ cũng phải mang theo mấy cái đệm lưng a.
Có người trời sinh mỏ quạ đen, nói tốt mất linh nói xấu thì linh, Tề Hoan chính là điển hình trong số đó. Thiên Phạt định ngưng tụ tu vi toàn thân để tự bạo, thân thể Tiểu Ngân còn đang bị lôi điện quấn quít lấy, căn bản không cách nào bỏ chạy được. Ánh sáng màu vàng không tiếng động nổ tung trên không trung, Tiểu Ngân chỉ có thể trơ mắt nhìn vô số đạo kim quang cắn nuốt chính mình.
Trong nháy mắt, thân thể Mặc Dạ đứng bên cạnh Tề Hoan đột nhiên bắt đầu mơ hồ, chớp mắt sau đó, hắn ngay tức khắc xuất hiện trước mặt Tiểu Ngân. Minh tự ở giữa trán Mặc Dạ chiếu ra một vòng xoáy màu đen giữa không trung, vô số ác quỷ oan hồn từ bên trong bò ra, bay thẳng đến luồng kim quang kia.
Tuy kim quang bị những quỷ hồn kia điên cuồng cắn nuốt nên nhạt đi không ít, nhưng đây dù sao cũng là thần tướng tự bạo, uy lực kia người bình thường căn bản không thể gánh được, mới đầu tiểu hồ ly còn có thể che chở cho Thuần Vũ, càng về sau kết giới chân hỏa mà nó khởi động cũng dần bị phá vỡ.
Tề Hoan cố nén áp lực nhét tiểu hồ ly vào trong lĩnh vực của mình, nàng không xác định có thể chống đỡ được bao lâu, hiện tại chỉ mong Mặc Dạ có thể tốc chiến tốc thắng.
Sau khi thần hồn của Thiên Phạt biến mất, toàn bộ Tiên Giới phàm là người có tu vị đạt đến cấp bậc Tiên Tôn đều có thể cảm giác được khí tức của hắn tiêu tán, biểu lộ của mọi người đều không giống nhau, có người than thở có người hả hê có người u sầu đầy mặt.
Kim quang do Thiên Phạt tự bạo có hạn, thế nhưng số quỷ hồn Mặc Dạ thả ra kia thật giống như vô cùng vô tận, quả nhiên là số lượng chiến thắng tất cả, cuối cùng kim quang đã bị oan hồn bao phủ, thẳng cho đến khi tiêu tán.
Thiên Phạt chết Tề Hoan rất muốn cười, thế nhưng rất nhanh nàng liền cười không nổi nữa, bởi vì thần ý kia cư nhiên đánh về phía nàng .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.