“Thả hay không thả, chỉ cần nói một câu mà thôi, không cần suy nghĩ lâu như vậy chứ!” Nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Tuyết Sa, Tề Hoan không nhịn được khó chịu nói. Nàng biết Tuyết Sa đang lo lắng chuyện gì, đơn giản là sợ nàng mang người đi, lúc trở về chỉ còn là một cỗ thi thể, lại nói, nếu như Tề Hoan định diệt khẩu thật thì ngay cả thi thể nàng cũng sẽ không lưu lại. “Có thể thả ngươi đi, nhưng mà. . . . . .” “Không có nhưng mà.” Tề Hoan trực tiếp chặn ngang lời Tuyết Sa, “Ngươi có thể chọn không thả, ta sẽ động đến nàng ta, ngươi yên tâm, ta ra tay vô cùng lưu loát, đảm bảo nàng ta ngay cả hồn phách cũng không còn, ngay cả cơ hội chuyển thế cũng không có. Hoặc là thả ta đi, có lẽ nàng ta còn có khả năng sống sót.” Nói điều kiện với Tuyết Sa? Đùa sao, tình hình hiện tại thế này chỉ cần nàng buông tay, đừng nói là Tuyết Sa, chắc chắn Minh Tư sẽ đòi lấy mạng nàng. Nói thật, từ đáy lòng Tề Hoan chưa bao giờ tin đám người được gọi là tiên nhân này, muốn đối phó với bọn họ thì càng phải vô sỉ hơn bọn họ. Tự Tề Hoan cũng hiểu rõ mình đưa ra nhiều điều kiện quá đáng, nhưng Tuyết Sa cũng đâu còn sự lựa chọn nào khác. Dĩ nhiên, Tề Hoan muốn rời khỏi thành Tịch Diệt có lẽ rất dễ dàng, nhưng nếu như Minh Tư có chuyện gì, thì khi đó mạng nhỏ của nàng cũng khó mà giữ được. Chuyện đến lúc đó thì tính sau, Tề Hoan trước giờ vẫn luôn tuân theo nguyên tắc ‘thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng’, tất nhiên, cũng có thể nói là nàng lười suy nghĩ. “Tuyết, Tuyết Sa tỷ, không cần, giết nàng, mau giết nàng!” Minh Tư không biết bị cái gì kích thích lại hét lên, kêu gào Tuyết Sa giết Tề Hoan. Trong mắt Tuyết Sa hiện lên chút kỳ lạ, lúc khóe miệng ả nhếch lên cho rằng mưu kế của mình sẽ thành công, thì một đao của Tề Hoan xẹt qua cổ Minh Tư, lần này Tề Hoan dùng lực không nhỏ, trên cổ giống như bị rách, trong nháy mắt máu phun ra xối xả. Tề Hoan không bỏ đao xuống, ngay cả tay cũng không hạ, mà phía sau nàng, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen, mười ngón tay của bóng đen kia biến thành mười móng vuốt sắc nhọn giống như chuẩn bị cắm vào đầu Tề Hoan ngay lập tức, song hành động dữ dội của Tề Hoan đã khiến thân hình người kia ngừng lại. “Kế sách giương đông kích tây này đúng là không tệ, nhưng ngươi cho rằng hồ ly nhà ta nuôi tốn cơm sao?” Tề Hoan vừa dứt lời, Tiểu Hồ Ly đang đứng trên vai Tề Hoan đột nhiên há miệng, một ngọn lửa nhỏ cỡ hạt đậu bay ra khỏi miệng nó, phóng thẳng đến chỗ bóng đen kia. “Chạy mau.” Tuyết Sa nhìn thấy thứ phun ra từ miệng Tiểu Hồ Ly, cũng bất chấp việc giữ hình tượng cao nhân gì đó, vội vàng kêu lên. Thái Dương Chân Hỏa, thứ này mặc dù khó luyện nhưng không có nghĩa là không ai có thể luyện thành, huống chi Tiểu Hồ Ly mang trong mình huyết mạch Tam Túc Kim Ô, còn được truyền thừa Chân Hỏa đồng, mấy ngày gần đây đã giúp cho nó luyện được một chút Thái Dương Chân Hỏa. Trong các loại lửa trong thiên địa, Thái Dương Chân Hỏa đứng thứ nhất, gặp Thần đốt Thần, gặp Phật giết Phật, chút chân hỏa này của Tiểu Hồ Ly tuy chưa lợi hại đến như vậy nhưng giết chết một Tiên Tôn thì vẫn còn dư sức, về phần Thiên Tướng, một chút chân hỏa này cũng chỉ gây ra ảnh hưởng rất nhỏ với họ. Có điều, dùng Thái Dương Chân Hỏa xong, cả người nó cũng thoát lực, trong chốc lát khó mà khôi phục ngay được. Người nọ phản ứng cũng nhanh, nhưng rõ ràng hắn đã đánh giá thấp uy lực của Thái Dương Chân Hỏa, lại dám lấy tay để chặn. Tay của người kia khác với người thường, xem ra hắn đặc biệt tu luyện công phu cho đôi tay. Đáng tiếc, khi hắn chạm vào ngọn lửa nhỏ cỡ hạt đậu kia, ngay lập tức trợn mắt há mồm. Trong nháy mắt, hai bàn tay có độ cứng sánh ngang Tiên khí phòng ngự đã biến mất. Sau khi Thái Dương Chân Hỏa dính vào tay hắn, nó hoàn toàn không có ý định dừng lại, trực tiếp đốt thẳng lên trên. Hắn không còn hai bàn tay, ngay cả hai cánh tay cũng bị đốt sạch sẽ, muốn chạy trốn sao, Tề Hoan lại đá một phát cho hắn bay về phía sau. Tề Hoan vẫn đứng thẳng như cũ, giống như hoàn toàn không để ý đến phía sau mình có một người đang từ từ bị đốt thành tro bụi. “Xấu hổ quá, ta hơi kích động một chút, ngươi cũng biết đó, người mà căng thẳng thì tay sẽ bị run!” Nàng ác ý để ngón tay xẹt qua vết thương của Minh Tư một cái, nụ cười của Tề Hoan khiến cho Tuyết Sa không nhịn được mà run rẩy. Ánh mắt Tề Hoan rất bình tĩnh, không phải là kiểu điên cuồng khi lâm vào tuyệt vọng, nàng ta biết mình đang làm gì, nàng ta giống như không cần biết mình sau đó sẽ phải chịu đả kích gì. Cho nên, nếu như cứ dây dưa tiếp, chỉ sợ nàng ta thật sự sẽ giết Minh Tư. Nghĩ tới đây, Tuyết Sa rốt cục không thể làm gì được nữa, ả gật đầu với Tề Hoan, “Ngươi có thể đi, hy vọng đến lúc đó ngươi sẽ thả người về.” Tề Hoan thành công rời khỏi thành Tịch Diệt, nhưng nàng biết, tiếp theo sợ rằng sẽ là một cuộc chiến đầy cam go. Nghe nói phụ thân của Minh Tư là Thần Tướng! Thần Tướng a, đúng là một cái danh hiệu làm cho người ta nghe thôi đã thấy không vui rồi. Đệ nhất Thần Tướng, trong lòng Tề Hoan vẫn còn nhớ rõ, nàng tuyệt đối sẽ không quên, nhất định sẽ có một ngày, thù của phái Thanh Vân, nàng sẽ trả đủ. Tề Hoan ngồi trên một đám mây mềm mại giống như đệm giường, tùy ý lơ lửng giữa không trung, cũng may đám mây này tương đối lớn, nàng không nhìn thấy cảnh vật dưới mặt đất nên chứng sợ độ cao cũng giảm đi không ít. Minh Tư bị lôi ti màu xám trói chặt, ánh mắt hung dữ nhìn Tề Hoan chằm chằm, vết thương trên cổ nàng ta cũng đã từ từ khép lại. Đây chính là chỗ tốt của Tiên nhân, vô luận bị thương cỡ nào, chỉ cần không phải trí mạng thì đều có thể khôi phục được. Tuy nói là rời khỏi thành Tịch Diệt, nhưng rốt cuộc đi đâu mới là vấn đề. Nàng hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước. Nếu như có Mặc Dạ ở đây thì thật tốt rồi, thật là nhớ hắn a, mặc dù động cơ có chút không trong sáng. Đáng tiếc thân thể còn chưa khôi phục, đừng nói đến chuyện tiến vào lĩnh vực, ngay cả muốn mở lĩnh vực ra cũng phải đợi tám, mười ngày nữa mới được. Nàng ôm Tiểu Hồ Ly ngồi trên đám mây, không nhìn đến ánh mắt của Minh Tư, nhắm mắt dưỡng thần. Tề Hoan đang đợi hành động của Tuyết Sa. Tuyết Sa không thể nào không phải người đi theo mình, điểm này Tề Hoan hiểu rõ, nàng càng rõ hơn là, chỉ cần mình buông lỏng một chút, chỉ e sẽ có người giống như gã Tiên Tôn kia đánh lén nàng, không chút nương tay lấy mạng nàng. Hiện tại lúc này Tuyết Sa đã không còn chú ý đến lời của vị kia nữa rồi. Vị kia trước nay chưa từng ra khỏi núi Tịch Diệt, mà nếu Minh Tư thật sự xảy ra chuyện gì trên địa bàn của ả thì sợ rằng Minh Hỏa sẽ là người đầu tiên đến giết ả. Cái gì nặng cái gì nhẹ, nhìn một chút là có thể thấy được. Sau khi Tề Hoan rời khỏi thành Tịch Diệt hai canh giờ, ở thành Minh Hỏa phía Nam Tiên giới, trong phủ Thần Tướng hỗn loạn vì một tin tức đột ngột đưa đến. Trên Tiên giới thế mà vẫn còn có người dám động vào con gái Minh Hỏa Thần Tướng, lá gan quả nhiên không phải nhỏ bình thường. Lúc Minh Hỏa nghe tin thì hắn đang cho cá ăn bên hồ nước, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng sau khi hắn rời khỏi hồ, mặt nước đột nhiên cuộn trào, các loài cá đặc biệt trân quý đã không may mắn biến thành thịt vụn. “Nói, người đang ở đâu?” Minh Hỏa ngồi trong đại điện, từ trên cao nhìn xuống gã sứ giả Tuyết Sa phái tới, nụ cười của hắn từ đầu tới cuối chưa từng thay đổi. Nhưng gã sứ giả kia đã bắt đầu phát run cả người. “Bẩm, bẩm Thần Tướng đại nhân, nữ nhân kia bắt tiểu thư bỏ chạy về phía Tây, thành chủ đoán rằng có khả năng nàng sẽ mang theo tiểu thư đến chỗ Ngân đại nhân.” “Ngân? Con rắn kia?” Minh Hỏa cau mày, Ngân là Thiên Tướng duy nhất dám đối đầu với hắn. Không phải Minh Hỏa không muốn đối phó với hắn ta, nhưng quan trọng là sau khi Ngân biến về bản thể lại có khả năng đánh ngang tay với hắn, nếu không phải biết rõ hắn ta đến nay vẫn chưa đột phá tầng cảnh giới kia thì Minh Hỏa còn tưởng rằng Ngân đã là Thần Tướng rồi. Nếu người này không cừu không oán với hắn, bất kể bị ai đuổi giết Ngân cũng sẽ không để ý tới. Nhưng mà, nếu như để Ngân biết được chuyện này, sợ rằng hắn ta nhất định sẽ chặn ngang một tay. Có điều, Ngân nhất định sẽ không làm hại đến con gái hắn, đây là chuyện chắc chắn. “Tuyết Sa đã phái người đuổi theo rồi sao?” Minh Hỏa trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi tiếp. “Đúng vậy, nhưng người của chúng ta không dám lại gần nữ nhân kia, chỉ cần có người nhích tới gần, nàng ta sẽ. . . . . . Sẽ cho tiểu thư một đao.” Sứ giả buồn bực nói, thủ đoạn tàn nhẫn của Tề Hoan khiến cho không ai dám cả gan mạo hiểm. “Thú vị. . . . . . thật đúng là thú vị. . . . . . . Minh Viêm, ngươi đi xem một chút, mang muội muội của ngươi về, thuận tiện đưa cả nữ nhân kia về.” Ngón tay thon dài của Minh Hỏa mơn trớn khóe môi, trên mặt nổi lên một nụ cười làm cho người ta sợ hãi. “Vâng, phụ thân.” Minh Viêm vẫn đứng phía sau Minh Hỏa gật đầu, vẻ mặt không thay đổi đi ra ngoài. Tiên giới cũng không phải chỉ có mười hai Thiên Tướng, trên thực tế, đã qua nhiều năm như vậy, hơn nữa lục đạo thay đổi nên đã xuất hiện rất nhiều di chỉ tiên phủ thượng cổ, thiên địa linh lực phong phú, cho nên người tu luyện thành công có khá đông. Sở dĩ liệt ra nhóm mười hai Thiên Tướng là bởi vì bọn họ có khả năng thăng cấp cảnh giới Thần Tướng lớn nhất trong vòng một vạn năm, hiện tại Minh Viêm cũng ở cảnh giới Thiên Tướng, chẳng qua thực lực của hắn còn chưa đủ để trùng cấp Thần Tướng mà thôi. “Đúng rồi, nữ nhân kia tên là gì?” Lúc Minh Viêm chuẩn bị mang theo sứ giả rời đi, Minh Hỏa đột nhiên mở miệng hỏi. “Cái này. . . . . . . Nghe nói nàng ta họ Tề. . . . . . .” Sứ giả nhíu mày, lúc trước hắn bị Tuyết Sa phái đi làm việc, cho đến khi Tề Hoan rời khỏi thành Tịch Diệt hắn mới trở lại, vì thế còn chưa kịp biết tên của Tề Hoan. “Họ Tề?” Trong lòng Minh Hỏa run lên, một lúc lâu sau mới chán nản rũ mắt xuống, lông mi thật dài cụp lại, “Là một dòng họ không tệ.” Sau đó phất phất tay, bảo bọn Minh Viêm rời đi. Sứ giả hơi khó hiểu trước câu nói của Minh Hỏa, họ Tề thì có gì kỳ quái, hình như trong các đại gia tộc ở Tiên giới không có dòng họ này mới đúng a, sao Minh Hỏa lại lộ ra loại vẻ mặt kia? “Nữ nhân đó vì sao lại đối phó với Minh Tư?” Trên đường đi, Minh Viêm đột nhiên ngừng lại, ánh mắt lạnh như băng quét qua khiến cho cả người sứ giả cứng đờ. “Nghe nói tiểu thư rất ghét dung mạo của nữ nhân kia. . . . . . .” “À, ra là nữ nhân ngu xuẩn kia muốn giết đối phương nên mới bị người ta bắt lại sao?” Đối với đứa em gái này, Minh Viêm cảm thấy cực kì chán ghét. Tự xem lại khuôn mặt của nó đi, rốt cuộc có cái gì tốt, đúng là tự luyến! Nếu không phải do hắn cho tới nay vẫn chưa phải đối thủ của Minh Hỏa, thì hắn thật hận không thể bầm thây vạn đoạn hai mẹ con họ! “A!” Sứ giả gật đầu, không dám tiếp tục lắm mồm. “Chỉ cần nữ nhân kia không phải Tề Hoan, thì mạng của nàng, ta sẽ bảo vệ.” Trên mặt của Minh Viêm hiện lên một nụ cười lạnh, đúng là càng ngày càng thú vị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]