Chương trước
Chương sau
Giữa ban ngày ban mặt, dùng sét đánh con trai của Minh Hỏa Tiên Tôn, rồi còn dám quang minh chính đại đi ra khỏi điện Minh Hỏa, chỉ sợ ngoài Tề Hoan ra chưa từng có ai khác. Có lẽ đã nhận được mệnh lệnh, nên cho dù lúc đám thủ vệ kia nghe tiếng chạy đến trông thấy bóng lưng Tề Hoan rời đi, lại trông thấy Thiếu chủ nhà mình nằm trên mặt đất sống chết không rõ thì không tỏ vẻ gì, chỉ rối rít lui trở về.
Sau khi rời khỏi điện Minh Hỏa, Tề Hoan không trực tiếp đi tìm Đoạn Tuế, mà đi dạo lung tung trong thành Minh Hỏa.
Nàng còn nhớ, thời điểm vừa đặt chân thành Minh Hỏa, nàng đã ôm biết bao nhiêu mơ ước tốt đẹp về Tiên Giới, nhưng hiện tại tất cả đều thay đổi. Khi đó, trong mắt nàng Tiên Giới là nơi tốt đẹp, song bây giờ lại thật đáng khinh.
“Hoan Tử?” Đang đứng trên đường cái ngẩn người, đột nhiên Tề Hoan nghe thấy sau lưng có người gọi mình.
“Sư phụ.” Là giọng của Hư Không Tử, nàng tuyệt đối không nhận lầm. Nhưng đến khi quay đầu, Tề Hoan lại phát hiện tay áo sư phụ trống rỗng, cánh tay của ông đã không còn. . . . . .
“Sư phụ, sao người lại biến thành bộ dạng như vậy?” Tề Hoan kinh sợ chạy tới, cầm lấy ống tay áo trống rỗng của Hư Không Tử, đáy mắt ẩm ướt.
“Không sao, không sao, không cẩn thận bị thương thôi, qua một thời gian ngắn đợi lão tổ tông trở về cánh tay sẽ lập tức mọc trở lại.” Hư Không Tử thấy trên người Tề Hoan xuất hiện lôi quang, nhịn không được thở dài một tiếng.
Đồ đệ bảo bối duy nhất của mình, rốt cục đã trưởng thành rồi.
Mặc dù lời Hư Không Tử nói rất qua loa, nhưng Tề Hoan vẫn nghe ra ý tứ trong đó. Theo lý mà nói, tu vi hiện tại của Hư Không Tử là ngũ trọng thiên, bình thường thân thể bị trọng thương sẽ tự động chữa trị, cánh tay sau khi bị mất sẽ tái sinh trong vòng một canh giờ, ngoại trừ quá trình có chút thống khổ ra, thì không hề có bất kỳ khó khăn gì.
Vì sao còn phải đợi lão tổ tông trở về, trừ phi, tu vi của kẻ phế cánh tay ông đã đạt cấp bậc Tiên Tôn.
“Là ai làm?” Tề Hoan nắm chặt nắm đấm, nàng cho rằng phái Thanh Vân ở đây sẽ không có ai đến gây sự. Nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy.
Sư phụ mình trước kia chưa bao giờ phải chịu bất kỳ uất ức gì, rốt cuộc trong một trăm năm qua đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến Hư Không Tử chấp nhận nén giận?
” Hoan Tử, cho qua đi.” Hư Không Tử lắc đầu, nhất định không chịu nói.
“Sư phự, con. . . . . .”
“Hoan Tử, làm sao con lại tới đây!” Tề Hoan còn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy giọng nói như sấm sét từ không trung truyền đến, Đoạn Tuế Tiên Tôn ngự kiếm bay vào thành Minh Hỏa.
“Lão tổ tông, con. . . . . .”
“Mau trở về, mau cùng ta trở lại Lôi Thần Điện.” Sắc mặt Đoạn Tuế vô cùng khó coi, bên trên râu tóc xõa xuống trước ngực thậm chí còn có vết máu chưa khô. Sau khi lão hạ xuống mặt đất không nói hai lời định kéo Tề Hoan đi, còn không kịp liếc qua Hư Không Tử.
“Lão tổ tông, xảy ra chuyện gì rồi?” Tề Hoan căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, Đoạn Tuế thoạt nhìn hình như bị trọng thương.
“Con, nha đầu này sao có thể chạy ra khỏi Lôi Thần Điện! Chẳng lẽ con không biết sau khi con rời khỏi Lôi Thần Điện, tháp tháp Lôi Thần sẽ bị bốn thần thú khống chế sao!”
“Bốn thần thú? Bọn họ không phải ở trong hang mình chờ chết sao?”
“Nha đầu ngốc, con bị gạt rồi, những năm gần đây bọn họ chưa hề rời khỏi Lôi Thần Điện, chẳng qua con không phát hiện ra mà thôi. Bằng không con nghĩ xem vì sao trong một trăm năm qua không có bất kỳ ai đến tìm con gây sự, những Tiên Tôn kia không phải sợ con, kẻ bọn chúng sợ là bốn thần thú.” Đoạn Tuế thở dài một hơi.
Trên cơ bản tất cả Tiên Tôn đều biết chuyện này, bốn thần thú ở ngay xung quanh Lôi Thần Điện, Đoạn Tuế căn bản không dám đi, Thiên Lôi đã từng muốn đến nhắc nhở Tề Hoan, cuối cùng lại bị giam lỏng.
Bọn họ vẫn đang đợi, đợi Tề Hoan tự động rời khỏi Lôi Thần Điện, buông lỏng khống chế với tháp Lôi Thần.
Thần thú cao cao tại thượng sao có thể chịu đựng việc địa vị của mình bị một tiểu tiên uy hiếp.
“Nói như vậy, tất cả mọi chuyện đều đã được thiết kế tốt?” Tề Hoan trừng to mắt, Ám Minh Tiên Tôn đến tìm nàng, còn việc Minh Hỏa thả tiểu hồ ly, lại ném Tiểu Ngân đi trấn áp hỏa mạch, hẳn là đều sớm nằm trong kế hoạch, làm tất cả mọi chuyện chỉ vì muốn nàng chui đầu vào lưới mà thôi. Như vậy, còn có cái gì nàng không biết đây.
“Tiểu Hoan, thật xin lỗi.” Sau lưng truyền đến giọng Minh Hỏa khiến thân thể Tề Hoan cứng đờ, nàng vẫn cho rằng mình mới là người nắm giữ quyền chủ động, trên thực tế, trong mắt đám người kia nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ.
“Tiên Tôn thật giỏi tính toán.” Tề Hoan cười lạnh quay đầu lại, trông thấy Thủy Linh Tiên Tôn và Thiên Vũ Tiên Tôn đứng bên người Minh Hỏa. Thiên Vũ Tiên Tôn vẻ mặt dương dương tự đắc khiến Tề Hoan hận không thể vung tay tát lão ta hai cái.
“Tiểu Hoan, ta chỉ muốn lấy nàng mà thôi.”
“Ý của ngươi là, ngươi ném sủng vật của ta vào hỏa mạch, sau đó lừa ta tới, chính là vì muốn lấy ta? Ta nên cảm tạ ngươi sao?” Tề Hoan mỉa mai, nụ cười trên mặt khiến lòng người kinh hãi run sợ.
“Nếu tháp Lôi Thần vẫn nằm dưới sự khống chế của nàng, chỉ sợ đời này nàng sẽ không bao giờ để ý tới ta đi.” Khóe miệng Minh Hỏa khẽ cong lên, mắt rũ xuống, lông mi thật dài tạo thành một cái bóng mờ nhạt.
“Hừ, ngươi chắc chắn bọn họ có thể khống chế tháp Lôi Thần sao?” Tề Hoan cười lạnh, tháp Lôi Thần là do nàng luyện ra, nếu dễ dàng bị người khác khống chế như vậy, thì những năm gần đây nàng ở Lôi Thần Điện ngây người cũng uổng phí rồi.
“Cho nên, vì vạn vô nhất thất (tuyệt đối không thể sai sót),ta thả Hư Không Tử ra. Tiểu Hoan, trong cung Thiên Tuế còn có sư thúc sư bá của nàng, thậm chí cả sư tổ, mạng của bọn họ đều nằm trong tay nàng.” Trên mặt Minh Hỏa vẫn giữ nguyên nụ cười không đổi, hắn nói thản nhiên như vậy, giống như đang đàm luận chuyện thời tiết với Tề Hoan.
“Ngươi, ngươi đã làm gì?” Lời của Minh Hỏa, lại khiến tim Tề Hoan đập chậm nửa nhịp, chẳng lẽ, việc sư phụ bị chặt đứt cánh tay có liên quan đến hắn sao.
“Yên tâm, bọn họ chỉ bị một ít thương tích khi phản kháng thôi. . . . . .” Minh Hỏa nhìn vẻ mặt kinh sợ của Tề Hoan, khẽ quay đầu, “Đoạn Tuế Tiên Tôn, mặc dù tu vi của ngài không tệ, nhưng chỉ sợ trong một hai năm cũng không có bất kỳ phần thắng a.” Uy hiếp của Minh Hỏa thành công khiến Đoạn Tuế đứng bất động tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Trong cung Thiên Tuế vẫn còn hai gã Tiên Tôn, thật sự là mạnh tay, vì muốn giữ nàng lại, thế nhưng sử dụng năm vị Tiên Tôn, nàng nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.
“Thả bọn họ.”
“Đương nhiên có thể, chỉ cần nàng theo ta ở lại điện Minh Hỏa ba ngày là được.” Minh Hỏa nhìn Tề Hoan bằng ánh mắt ôn nhu như trước, nhưng Tề Hoan lại hoàn toàn khác biệt, giờ phút này, nàng thật sự muốn giết chết Minh Hỏa.
Tề Hoan biết, Minh Hỏa sẽ không lừa nàng, chỉ cần nàng ở lại điện Minh Hỏa ba ngày, có lẽ đến lúc đó nàng cũng không còn đủ uy hiếp nữa, vậy thì các sư thúc sư bá đều không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
“Ta đồng ý theo ngươi trở lại.” Tề Hoan bình tĩnh nhìn Minh Hỏa hồi lâu, đây là biện pháp duy nhất, chỉ có điều, kết cục chưa hẳn như bọn họ mong muốn.
Ngồi trong phòng mà bốn thần thú sớm chuẩn bị cho nàng, Tề Hoan không cảm nhận được bất kỳ linh khí gì lưu động, nàng căn bản không có cách nào cảm ứng được tháp Lôi Thần. Quả là chu đáo, ngay cả phòng cũng đã bố trí tốt rồi.
Thế nhưng, cái phòng này ngoại trừ không có đèn ra, thì bày trí vô cùng xa xỉ.
Tề Hoan bị giam lại không bao lâu, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền tới giọng nói của Đoạn Tuế, Minh Hỏa đã thả mọi người ra, ngoại trừ sư phụ của nàng, thì không hề có ai bị thương. Hơn nữa để đền bù tổn thất cho Hư Không Tử, Minh Hỏa vậy mà đưa cho ông một viên đan dược Tiên giai thượng phẩm, có thể tăng lên trăm năm tu vi.
Vừa đấm vừa xoa sao? Tề Hoan ngồi trên chiếc ghế lạnh như băng, im lặng nở nụ cười.
Bọn họ căn bản không nên cùng nàng đánh cược, cùng một nữ nhân đã mất tất cả đánh bạc, đây là hành vi ngu xuẩn nhất.
Một trăm năm rồi, nàng đã đợi một trăm năm, trong một trăm năm này, Tề Hoan sử dụng thuần thục nhất chính là Cửu U Tà Lôi, mỗi tối nàng đều xuất ra nguyên thần đi tìm kiếm Mặc Dạ khắp nơi, có đôi khi thân thể chịu không nổi, ngày hôm sau sẽ nôn ra rất nhiều máu. Vốn tu vi của nàng không bị giảm xuống nhiều như vậy, nhưng do nhiều lần xuất nguyên thần nên mới dẫn tới kết cục này.
Thế nhưng vẫn như trước, nàng không tìm được bất kì manh mối gì, trên đời này đã không còn hơi thở của Mặc Dạ. Thiên Lôi nói Tề Hoan biết cười rồi, đó là bởi vì nàng hết hy vọng rồi, đã hoàn toàn chết tâm rồi.
Tề Hoan cúi đầu, trong lòng bàn tay cầm một mặt dây chuyền, máu ở bên trong đã biến mất, đây là vật năm đó Mặc Dạ đưa cho nàng, bên trong là Lời Thề của chàng, thế nhưng bây giờ tất cả đã biến mất.
Nàng còn lại cái gì đây? Nếu đều đã bị hủy, vậy thì cùng nhau hủy diệt đi.
Ba ngày, Tề Hoan một mình ngồi trong căn phòng không chiếu lọt bất kỳ tia ánh sáng nào suốt ba ngày, ba ngày sau, cửa phòng bật mở, một bóng đen đứng ở cửa ra vào.
Ánh mặt trời bên ngoài khá chói mắt, đã lâu không thấy ánh mặt trời Tề Hoan khẽ nheo mắt lại, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của người kia, nàng không tự chủ được hô một tiếng, “Mặc Dạ.” Minh Hỏa chậm rãi đi vào phòng, trên mặt mang theo nụ cười chưa từng phai nhạt, “Tiểu Hoan, nên đi ra ngoài rồi, mẫu thân đang đợi nàng.”
Không phải chàng. Đúng rồi, chàng đã mất. Tề Hoan sững sờ đứng lên, mặt không biểu tình đi theo Minh Hỏa ra ngoài.
Chu Tước, không chỉ Chu Tước, còn có ba thần thú khác đều đang ở chủ điện chờ Tề Hoan, nhìn vẻ mặt buông lỏng của bọn họ, e rằng tất cả đều đã xảy ra theo đúng kế hoạch.
“Mời ngồi.” Chu Tước cao cao tại thượng khiển Tề Hoan dừng lại một lát, nàng nhìn chỗ ngồi, trừ bốn người bọn họ ra, còn có bốn Tiên Tôn, Ám Minh, Thiên Vũ, Thủy Linh và Tử Tiêu Tiên Tôn. Ngoại trừ Thủy Linh Tiên Tôn, những người khác nếu không phải có thù với nàng thì cũng là có thù với phái Thanh Vân.
Chu Tước quả nhiên không phí công sống nhiều năm như vậy, còn biết liên kết kẻ thù của nàng. Chỗ ngồi trong đại sảnh không nhiều lắm, vị trí Chu Tước chỉ cho Tề Hoan là vị trí cuối cùng, hình như từ sau khi nàng tiếp quản Lôi Thần Điện, chưa hề ngồi vị trí kia.
Tiên Giới, quả nhiên rất thực tế a.
Tề Hoan cũng không tranh chấp gì với Chu Tước, trực tiếp đi đến vị trí cuối cùng của đại điện ngồi xuống. “Tề Hoan, Minh nhi muốn lấy ngươi, ta đã sai người đi phát thiếp mời rồi, mấy ngày nay ngươi hãy ở lại trong điện Minh Hỏa đi, Lôi Thần Điện kia ta đã để cho con thứ ba của Ám Minh Tiên Tôn là Ám Tiêu tạm thời quản lý rồi.”
Lời Chu Tước nói không có bất kỳ sự nhượng bộ nào, khiến cho Tề Hoan phút chốc không kịp phản ứng.
“Có thể lặp lại lần nữa không, ta không nghe rõ?” Sau khi Tề Hoan trầm mặc một lúc, vẻ mặt hơi kinh ngạc hỏi.
“Ta nói, hôn sự của ngươi và Minh nhi sẽ được cử hành sau ba ngày nữa, khách đã mời tới, mấy ngày nay, ngươi cũng không cần trở lại Lôi Thần Điện.” Chu Tước nhẫn nại nói một lần nữa.
Tề Hoan nghe vậy khẽ gật đầu, nàng còn cho rằng mình nghe lầm, nhưng xem ra mình không có tính sai. “Chu Tước đại nhân, hình như trước kia ta đã nói với ngươi, ta đã gả cho người khác rồi.”
“Như vậy ngươi nên nhớ rõ, ta cũng đã nói, Minh nhi không ngại.” Mặc dù trên mặt Chu Tước vẫn mỉm cười, nhưng trong ánh mắt đã tràn đầy vẻ uy hiếp.
“Ah, ngươi cảm thấy con trai ngươi có chỗ nào xứng với ta?” Tề Hoan bình tĩnh nhìn Chu Tước, lần trước nàng không nói gì, là vì khi đó nàng còn một tia hi vọng, nhưng bây giờ, nàng sợ gì nữa chứ!
“Rầm” một tiếng thật lớn, cái bàn đá Đông Châu trong tầm tay Chu Tước rạn nứt. Sắc mặt mụ trở nên khó coi, “Tề Hoan, ngươi đừng quá tự cho là đúng.” Trước cơn thịnh nộ của Chu Tước, Tề Hoan thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, “Lời ta nói không phải là sự thật sao?”
“Tiểu Hoan, tình yêu của ta đối với nàng chưa bao giờ ít hơn Mặc Dạ.”
Giọng Minh Hỏa từ bên ngoài đại điện vang lên, Tề Hoan không quay đầu nhìn hắn.
“Nếu khi ta mười tám tuổi, ngươi nói như vậy ta sẽ tin, có điều . . . . . Hôm nay ta chỉ cảm thấy đây đúng là chuyện hài không sao nhịn cười được.” Nàng không biết tình yêu của Minh Hỏa là cái dạng gì, nàng chỉ biết, Mặc Dạ yêu nàng, vì nàng mà trong suốt nghìn năm không chạm vào bất kỳ nữ nhân nào, vì nàng mà buông tha ọi thứ, thậm chí vì nàng mà thiếu chút nữa giết phụ thân mình. Còn Minh Hỏa thì mang đến cho nàng cái gì?
Minh Hỏa nói đợi nàng hơn một nghìn năm, thế nhưng trong một nghìn năm đó hắn thiếu nữ nhân sao, hắn làm gì khi nàng mấy lần thiếu chút nữa chết ở nhân gian. Hắn có biết mỗi một lần mình suýt chết đều là do Mặc Dạ ra tay cứu giúp hay không.
Nam nhân như Minh Hỏa, ngoại trừ bản thân ra ai hắn cũng không yêu. Ai biết được có một ngày nào đó, hắn chán ghét mệt mỏi rồi đẩy mình vào kết cục giống như Đông Vũ hay không.
Nếu như không gặp Mặc Dạ. . . . . . Không, trên đời này không có nếu như, nàng đã gặp, cho nên tất cả nàng đều để lại cho Mặc Dạ.
“Thôi đi, tiểu cô nương người ta đã không muốn gả, ngươi cũng đừng quá đáng quá.” Bạch Hổ đặt chén trà trong tay xuống, chán nản chen vào nói.
“Ngươi câm miệng, Tề Hoan ta cho ngươi biết, mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, chuyện hôn sự này nhất định phải làm!” Đây không phải là chuyện Tề Hoan lấy chồng hay không lấy, mà vấn đề là thể diện của Chu Tước. Lời đã nói ra, lại bị Tề Hoan cự tuyệt ở trước mặt mọi người, mặt mũi của mụ căn bản đã bị mất sạch.
“Nếu như ta không đồng ý thì sao?”
“Nếu như không đồng ý, sư môn của ngươi từ trên xuống dưới tất cả mọi người sẽ phải đền mạng vì những lời nói này của ngươi!”
Giọng nói lạnh lùng của Chu Tước vang vọng khắp đại điện, giờ phút này, Tề Hoan thậm chí có thể cảm giác được mình bị bao phủ trong sát khí lạnh như băng.
Tề Hoan nhìn Chu Tước, sau một hồi, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, “Muốn ta đồng ý, có thể, nhưng ta có điều kiện.”
“Nói.”
“Ta muốn nguyên tinh, thổ nguyên tinh.” Yêu cầu kỳ quái của Tề Hoan khiến cho Chu Tước sững sờ, bình thường tiên nhân đều xem thổ nguyên tinh như bảo bối trân quý, nhưng chỉ có tiên nhân chuyên tu tiên pháp hệ thổ mới cần vật này, Tề Hoan muốn nó làm gì?
“Không có?” Tề Hoan thực sự nghĩ không ra phải làm sao mới có thể khiến Huyền Vũ đưa thổ nguyên tinh cho nàng, bởi vậy, chỉ có thể dùng chính mình đánh đổi.
Chu Tước cũng không ngu, mụ biết Tề Hoan muốn thổ nguyên tinh thì nhất định có chỗ hữu dụng, nhưng thứ này mụ thật sự là không có, chỉ có thể xin trợ giúp nhìn về phía Huyền Vũ.
Bốn bề yên tĩnh, Huyền Vũ ngồi trên mặt ghế sờ sờ cái đầu trơn bóng của mình, nhìn Tề Hoan thật sâu, lại nhìn về phía Chu Tước, khẽ gật đầu với mụ ta.
Huyền Vũ tỏ thái độ khiến Chu Tước nhẹ nhàng thở ra, “Ta đáp ứng ngươi rồi, nhưng phải chờ các ngươi bái đường xong mới có thể mang thứ đó cho ngươi.”
Lời Chu Tước nói khiến Tề Hoan không chút khách khí bật cười, “Chu Tước đại nhân, có cần sau khi chúng ta động phòng xong rồi ngươi đem đồ cho ta hay không, ngươi không tin ta, ngươi cảm thấy ta tin được ngươi sao.”
Lời nói của Tề Hoan khiến bầu không khí trong đại điện trở nên ngưng trọng một lần nữa, cũng may Chu Tước không thay đổi sắc mặt, ngoại trừ Bạch Hổ không chút khách khí cười thành tiếng khiến sắc mặt mụ ta hơi khó coi ra, thì vẻ mặt mụ vẫn bình thường như cũ. Trong Tiên Giới, e rằng ngoại trừ Tề Hoan, không có người nào dám nói những lời như vậy với Chu Tước. Cho dù Thiên Vũ Tiên Tôn vẫn luôn muốn mạng của Tề Hoan cũng không nhịn được thở dài một tiếng, Trường giang sóng sau đè sóng trước ah.
Năm đó chính hắn trông thấy Chu Tước đã mềm nhũn chân, nào dám bất kính như thế.
“Được rồi, trước lúc các ngươi bái đường ta sẽ mang thứ đó cho ngươi.”
“Một lời đã định.” Tề Hoan vẫn thản nhiên như cũ, giống như đang giao bán đồ vật bình thường, chứ không phải đem mình bán đi. Minh Hỏa vẫn đứng ở cửa đại điện, nụ cười đọng trên gương mặt dần dần biến mất. Đây chính là kết quả mà hắn muốn sao? Tại sao rõ ràng tất cả đều đã kết thúc, nhưng hắn vẫn không cảm thấy một chút vui mừng nào.
Khuôn mặt tươi cười có thể khiến ánh mắt trời ảm đạm kia đã không còn rồi, cô bé từng lôi kéo tay mình nói muốn ăn kẹo đường, không cho liền ngồi xổm trên mặt đất giả vờ khóc đã không còn, cô bé trong tháng chạp trời đông giá rét, rõ ràng đau bụng muốn chết, lại hết lần này tới lần khác muốn ăn kem đã không còn nữa.
Minh Hỏa đột nhiên nhớ tới, sau khi trở về từ nhân gian, Tề Hoan đã thay đổi, nụ cười của nàng đã không thể mang cho hắn cảm giác vui sướng, chỉ khiến hắn càng ngày càng thống khổ, giống như sa vào vũng bùn, không có cách nào tự kiềm chế.
Minh Hỏa không nói cho bất kỳ ai biết, hắn thường xuyên gặp ác mộng, trong mộng, Tề Hoan không ngừng thổ huyết, nàng nhìn nam nhân khác, trên mặt không rõ vì sao mỉm cười.
Hắn muốn, chính là cái này sao?
Tề Hoan quay đầu lại nhìn Minh Hỏa một cái, khuôn mặt có chút ngẩn ngơ, cho hắn một nụ cười sáng lạn hiếm có, “Trước khi gả, ta muốn ở tại Thiên Tuế cung.”
“Có thể.” Chu Tước cũng không sợ Tề Hoan chạy, mặc dù không thể nói Tiên Giới đều nằm trong sự khống chế của mụ ta, nhưng muốn chạy thoát trong tầm mắt mụ, thì nhất định không có khả năng.
Tề Hoan đi theo Đoạn Tuế trở về Thiên Tuế cung, vừa tiến vào đã nhìn thấy tất cả trưởng bối trong sư môn ra đón, mọi người đều mang vẻ mặt như đưa đám.
Tề Hoan nhìn Hư Không Tử, cánh tay ông đã mọc trở lại, hoàn hảo không tổn hao gì. “Sư phụ, người có khỏe không.”
“Tốt, rất tốt. . . . . . Hoan Tử, làm khó con rồi.” Mặc dù có một số việc được lệnh giữ bí mật, nhưng trên đời này làm gì có tường không lọt gió, Hư Không Tử không ngờ tới, có một ngày, Tề Hoan sẽ vì phái Thanh Vân mà bị người ta uy hiếp. Chung quy, vẫn là do thực lực của phái Thanh Vân bọn họ không đủ.
“Không sao đâu sư phụ, tất cả mọi chuyện đều đã qua.” Tề Hoan an ủi.
“Hoan Tử, nếu con không muốn gả, cho dù phải liều cái mạng già này của lão tổ tông cũng sẽ mang con rời đi.” Ra khỏi Minh Hỏa điện, Đoạn Tuế rốt cục mở miệng nói chuyện.
“. . . . . . Không, con phải gả.” Nàng muốn cho Minh Hỏa biết, lấy nàng thì phải trả giá thật nhiều. Mà cái giá này, tất cả mọi người gánh không nổi đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.