Ta vẽ cũng không tệ lắm phải không?” Một giọng nói từ xa tới gần, đợi đến khi Tề Hoan kịp phản ứng thì hơi thở nóng hổi đã ngay sát bên tai.
Tề Hoan lập tức cứng người, cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Qua vài giây, nàng mới chậm rãi quay đầu, đồng thời mau chóng lui về phía sau hai bước, thẳng tới khi sau lưng truyền đến cảm giác lành lạnh, nàng mới dừng lại. Hóa ra, phía sau nàng chính là cái bàn.
“Chân Quân. . . . . . A, cần phải gọi là Tiên Tôn rồi, đã lâu không gặp.” Đối với Minh Hỏa, Tề Hoan trái lại không có trách hắn cái gì, dù sao việc kia không có liên quan tới hắn, hắn chẳng qua chỉ là đưa nàng tới mà thôi, thù này rốt cuộc vẫn nên kết trên đầu Thiên Vũ tiên tôn mới phải. Có điều, vừa nhìn thấy Minh Hỏa nàng liền cảm thấy hai chân mình như nhũn ra rồi.
“Gọi ta là Minh Hỏa.” Minh Hỏa không có thay đổi nhiều, vẫn làm cho người ta cảm giác rất. . . . . . u buồn, giống như nam hài tử mười tám mười chín tuổi, đang ở giai đoạn đa sầu đa cảm. Tề Hoan không nhớ trước kia có khi nào Minh Hỏa lộ ra thần thái như vậy, chẳng lẽ lại thất tình rồi? Nàng nhiều chuyện mà suy đoán.
“Tiên Tôn, ngài tìm ta không phải chỉ vì muốn uốn nắn một cái tên gọi thôi chứ?” Tề Hoan chớp mắt mấy cái, cố ý vạch rõ giới hạn, cho hắn biết bọn họ không có thân quen như vậy.
“Không có chuyện gì thì ta không thể tìm nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-kiep-tieu-tien/1543133/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.