Chương trước
Chương sau
Gặp được Tiểu Ngân, Tề Hoan càng lúc càng cảm thấy vị quỷ tiên độ kiếp trong tòa tháp kia có thể là Mặc Dạ, nhưng theo lý mà nói, lôi kiếp lần này sẽ vô cùng khủng bố, vậy mà Tiểu Ngân lại bình tĩnh như vậy, nó cứ tin tưởng Mặc Dạ thế sao?
Tề Hoan cau mày nhìn tòa tháp. Mặc kệ người trong tòa tháp hiện tại là ai, thì nàng cũng không có cách nào ngăn cản Thiên Lôi và Lôi Thần. Tề Hoan thò tay xuất ra một tia lôi chướng, tia sét màu bạc khiến nàng có thể xem rõ ràng động tác của Thiên Lôi và Lôi Thần trong đám mây kiếp xa xa.
Từng đạo lôi kiếp bổ xuống trong không trung đều do hai người liên thủ tạo thành, hơn nữa vừa bắt đầu đã dùng năm thành công lực, xem ra nếu không đem quỷ tu bên trong bổ tới hồn phi phách tán thì quyết không bỏ qua.
Trên thực tế, Thiên Lôi cùng Lôi Thần cũng không muốn vừa bắt đầu đã mãnh liệt như vậy, song hết lần này tới lần khác, kiếp số ghi lại trên thiên bi nói rằng, vị quỷ tiên này chỉ phải chịu chín đạo lôi, nhiều hơn một đạo cũng không được.
Theo lý thuyết, tu thành quỷ tiên ít nhất phải chịu 49 đạo lôi kiếp, loại tình huống này bọn họ chưa bao giờ gặp qua. Nhưng số trời không thể trái, chỉ có thể đem toàn lực giết chết quỷ tiên này.
Sau đạo lôi kiếp thứ tư, tòa tháp bắt đầu lung lay sắp đổ, thân tháp vốn phủ một tầng xám tro nhàn nhạt giờ đã dần dần mờ đi, xuất hiện một số vết nứt. Tổng thể xem ra, tựa hồ vị ở bên trong vẫn rất bình tĩnh, nhưng xuyên qua lôi chướng, Tề Hoan lại cảm thấy, trán của hai vị thúc thúc nhà mình đã bắt đầu đổ mồ hôi rồi.
Hai người đều dùng tám phần công lực, nhưng vẫn không thể chém tới quỷ tiên bên trong tháp, điều này làm sao có thể?!
Thẳng đến sau đạo lôi thứ tám, tòa tháp rốt cục ầm ầm sụp đổ, đồng thời một nam nhân mặt không biểu tình xuất hiện trước mắt Thiên Lôi và Lôi Thần.
Ngay lúc nhìn thấy thân ảnh kia xuất hiện, trái tim Tề Hoan đập mạnh một cái, là Mặc Dạ, nàng tuyệt đối không nhìn sai. Chỉ có điều Mặc Dạ đưa lưng về phía nàng, nên nàng căn bản không nhìn rõ nét mặt của hắn.
Một đạo lôi cuối cùng, Thiên Lôi và Lôi Thần dùng mười thành công lực, hai vị tiên tôn cao nhất tiên giới liên thủ, Mặc Dạ có thể chịu nổi sao? Tề Hoan ngồi trên đám mây kiếp, sững sờ nhìn Mặc Dạ, răng cắm sâu vào môi dưới, ngay cả vị máu thấm vào miệng mà nàng vẫn như không hề phát giác.
Dùng tám đạo lôi kiếp cũng không thể tiêu diệt người này, hai huynh đệ đều nổi giận rồi, liếc nhau một cái, đồng loạt khoanh chân ngồi trên mây kiếp, xung quanh cơ thể họ bắt đầu chậm rãi tản ra lôi quang gần như màu đen, những tia sét kia từ từ dung hợp, tập trung lại, tạo thành một đạo lôi to bằng thùng phi đen xì xấu xí, uỳnh một tiếng từ trong đám mây bổ xuống.
Sau đó, trong tiếng thét chói tai của Tề Hoan, nàng trơ mắt nhìn thân thể Mặc Dạ hóa thành tro bụi biến mất trong trời đất.
Đã chết? Cứ như vậy chết rồi? Miệng Tề Hoan còn chưa khép lại, ngơ ngác nhìn sau màn sét đánh, chỉ còn lại vô số tro tàn trên mặt đất, cái gì cũng không còn.
“Gạt người, làm sao có thể chết như vậy, ngươi còn chưa có lấy ta đâu, lại dám chết trước ta. . . . . . huhuhuhu . . . . .” Tề Hoan ngã ngồi trên mây kiếp, ôm mặt khóc nức nở, nàng chỉ cảm thấy đau lòng, tim như muốn vỡ ra, ngoại trừ khóc dường như không còn cách nào khác phát tiết tình cảm của mình.
Mà Tiểu Ngân thấy nàng ầm ĩ liền lầm bầm hai tiếng rồi xê dịch thân thể, vô cùng khó chịu khi giấc ngủ của mình bị phá hỏng.
“Thì ra nàng muốn gả cho ta…” Một giọng nói tràn đầy vui vẻ truyền đến sau lưng Tề Hoan, Tề Hoan chỉ cảm thấy có hai cánh tay lạnh như băng ôm lấy mình vào một lồng ngực cũng lạnh như băng đá. Có điều, giọng nói này quá mức quen thuộc, khiến nàng nhất thời quên đi giãy dụa.
Tề Hoan mạnh mẽ quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện, nam nhân rõ ràng vừa bị sét đánh thành tro bụi, giờ phút này nguyên vẹn ngồi trên mây kiếp, vẻ mặt hứng thú nhìn chằm chằm nàng, hình như vô cùng thỏa mãn với lời tỏ tình vừa rồi của Tề Hoan.
“Ngươi, ngươi không phải đã chết sao?” Khuôn mặt tươi cười của Tề Hoan bởi vì vừa khóc quá kịch liệt nên giống hệt con mèo hoa, mắt cũng hồng hồng sưng đỏ, không tính là cảnh đẹp ý vui, nhưng cũng không cản trở tới ánh mắt nóng bỏng của Mặc Dạ.
Mặc kệ phải trả giá thế nào, chỉ cần nàng còn có thể khóc, có thể cười là đủ rồi. Với hắn mà nói, chỉ cần Tề Hoan còn sống, bất luận khó khăn gì cũng không đánh gục được hắn.
“Đúng là đã chết.” Mặc Dạ cười khổ, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của Tề Hoan đang sờ loạn trên ngực mình, ách, cần xác nhận cẩn thận hơn một chút, bàn tay kia còn tiến vào trong quần áo của hắn, làm Mặc Dạ không thể không hoài nghi ý đồ của nàng.
“Không có tim đập a, quá thần kỳ!” Dù sao nàng có thể chạm vào Mặc Dạ, Mặc Dạ cũng có thể nói chuyện với nàng, đối với Tề Hoan mà nói, tim có đập hay không cũng không quan trọng, cái gọi là không tim không phổi, đại khái chính là như thế này đây.
“Vậy bây giờ ngươi là quỷ rồi?” Kiếp này Tề Hoan tổng cộng cũng mới chỉ thấy quỷ hai lần, lần đầu tiên là quỷ bà bà, còn lần thứ hai chính là Mặc Dạ. Lúc trước không thể nghiên cứu kĩ càng, bây giờ có sẵn một cái ở trước mặt, đương nhiên Tề Hoan không thể buông tha cơ hội học hỏi, vẻ mặt hưng phấn nhào về phía Mặc Dạ.
“. . . . . . Ta biến thành quỷ, nàng lại hưng phấn thành cái dạng này?” Mặc Dạ khoanh chân ngồi trên mây, nhướng mày nói với nữ nhân đang giở trò ăn đậu hũ trên người hắn.
“Ngươi là quỷ tiên nha, đồ quý hiếm như vậy, ta đương nhiên hưng phấn rồi.” Thiên Lôi đã từng nói qua, thành quỷ tiên rồi sẽ không ai có thể làm hắn bị thương nữa, ít nhất, không cần lo lắng hắn lại đột nhiên mất tích. Đối với Tề hoan mà nói, đây là tin tức tốt nhất rồi.
Xong chín đạo lôi kiếp, Thiên Lôi và Lôi Thần cũng thu sét chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Tuy một kích cuối cùng bọn họ tận mắt nhìn thấy quỷ tiên kia tan thành mây khói, nhưng hai người vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, loại cảm giác quái dị này khiến hai người không thoải mái cho lắm. Chung quy tình hình ban đầu đã rất quái dị, cuối cùng lại càng thêm quái dị.
Nhưng hai người vẫn rất có lòng tin với lực lôi kiếp do mình tạo ra, cho dù là tiên tôn, cũng không thể còn sống sau đạo lôi kiếp cuối cùng đó.
“Đợi buổi tối lại cho nàng nghiên cứu, hai người bọn họ trở về rồi.” Quét mắt nhìn thấy hai người kia rời khỏi khu vực tàn tháp vừa bị lôi kiếp thanh tẩy, Mặc Dạ nhéo nhéo hai má Tề Hoan, mang theo Tiểu Ngân cùng biến mất.
Một trong những điểm tốt khi làm quỷ, chính là có thể tùy lúc biến mất mà bất kì ai cũng không phát hiện ra.
Khi Thiên Lôi và Lôi Thần đi tới chỗ Tề Hoan, nàng còn đang ngây ngô cười, đưa tay vuốt vuốt mặt mình, vẫn không thể tin được chuyện vừa xảy ra là thật.
“Tiểu Hoan tử, ngươi nhìn ra được cái gì rồi?” Hai huynh đệ tuy cảm giác khó chịu, nhưng đối với việc dạy học vẫn rất dụng công. Hai người bọn họ một lòng bồi dưỡng Tề Hoan trở thành người thừa kế tương lai của Lôi Thần Điện, tuy Tề Hoan không phải là người của Lôi Thần Điện, nhưng tư chất của nàng có thể nói so với hai người bọn họ còn tốt hơn, Lôi Thần điện cần một ngừơi mới để thay Lôi Thần chấp chưởng thiên phạt.
“Nhìn ra hai người cùng nhau bắt nạt người khác.” Tề Hoan chỉ trích nói, ngoại trừ cái này, nàng đương nhiên nhìn ra rất nhiều thứ hữu dụng. Với nàng mà nói, có người dạy nàng cách khống chế lực lôi điện, đối với việc tu luyện trong tương lai sẽ vô cùng tốt, chỉ có điều hai người bọn họ vừa rồi dám dùng sét đánh Mặc Dạ, tuy Mặc Dạ không sao, nhưng trong bụng nàng vẫn còn tức.
Cái gọi là tính tình khác người, đại khái chính là như vậy đấy.
“. . . . . .” Hai người liếc mắt nhìn nhau, Lôi Thần trừng đệ đệ, Thiên Lôi thì không tự nhiên gãi gãi đầu, “Cái này. . . . . . cái này à. . . . . . Kỳ thật, cái này không phải tình huống đặc biệt gì. Lần sau, ta lại mang ngươi đi xem.” Khá tốt là hai người bọn họ cuối cùng cũng tiêu diệt được người kia, chứ nếu người nọ không chết, thì mặt mũi hai người biết giấu vào đâu, còn làm sao bảo trì hình tượng cao nhân đây!
Rời khỏi Thập Oán Độ, đám người Lôi Thần cũng không vội vã trở lại Tiên giới, mà tới chỗ Minh Vương. Thoạt nhìn quan hệ giữa Minh Vương và hai huynh đệ Lôi Thần này đúng là không tệ. Ngày thường, cho dù có tiên tôn tới bái phỏng, Lôi Thần cũng không hề lộ vẻ tươi cười, lời nói khách sao, càng không thể.
Nhưng khi nhìn Minh Vương cùng hai người ở chung, Tề Hoan lại phát hiện, dường như Lôi Thần đối với Minh Vương vô cùng đặc biệt, trong lời nói còn mang theo chút lấy lòng. Chẳng qua, những lúc đó, sắc mặt Minh Vương lại rất khó coi.
“Lần này đa tạ ngươi rồi.” Lôi Thần vô cùng cảm kích nói lời cảm tạ Minh Vương, kết quả đổi lấy một cái hừ lạnh đối phương.
“Không cần, về sau ít đến tìm ta là được.” Tề Hoan thật sự cảm giác Minh Vương là nhân vật ngàn mặt, hắn có thể ở trước mặt mọi người không hề cố kỵ cùng nữ nhân tán tỉnh, cũng có thể lập tức trở mặt, lúc này mặt lạnh băng như kiểu người ta nợ hắn bao nhiêu tiền vậy, thật không biết hắn rốt cuộc là dạng người gì.
“Vậy chúng ta đi trước.” Lôi Thần ngại ngùng cười cười, cũng không để ý thái độ lạnh băng của Minh Vương. Tề Hoan nhìn xung quanh một lần, vốn nàng định thực hiện lời hứa, mang Bối Bối cùng đi, nhưng hình như Thiên Lôi nhìn ra ý đồ của Tề Hoan, thừa dịp nàng còn chưa mở miệng, đã lấy tay bịt miệng Tề Hoan lại, rồi dắt nàng chạy trước.
“Lôi nhị thúc, thúc làm gì a, hắn còn chưa trả Bối Bối cho ta đây này.” Ra khỏi Minh giới không thấy rõ mặt trời, tâm tình Tề Hoan rốt cuộc cũng tốt hơn chút, mấu chốt là tảng đá lớn đè nặng trong lòng đã rơi xuống đất.
“Nha đầu ngốc, ngươi còn tưởng là thật à, nếu mang Bối Bối đi, tên kia còn không xé xác ngươi ra.” Thiên Lôi điều khiển mây kiếp bảy màu, ánh cầu vòng theo đám mây lần lượt tỏa ra, vô cùng phong cách.
Đáng tiếc từ sau lần trước, thất sắc thần lôi trong cơ thể Tề Hoan đều cạn kiệt rồi, trước mắt nàng còn chưa tu tới tầng 97 của Lôi Thần tháp, nên không thể khống chế được thất sắc thần lôi, cúi đầu nhìn đám mây kiếp xám xịt dưới chân mình, Tề Hoan dứt khoát trừ khử nó, đi nhờ mây.
“Hắn không phải đã đáp ứng sao, nói không giữ lời, còn có, ta cảm thấy loại nam nhân này nhất định sẽ ngược đãi con gái mình.” Tề Hoan tiến đến bên cạnh Thiên Lôi, vẻ mặt thành thật nói. Không thấy lúc hắn nói chuyện với Bối Bối sao, vẻ mặt còn đen hơn đít nồi.
“Hắn nha, coi như hận đến tự đấm mình hai đấm, cũng sẽ không nhẫn tâm chọc tới một đầu ngón tay Bối Bối.” Thiên Lôi dường như nghĩ tới điều gì, trong mắt có chút hoài niệm. Nếu ngày ấy tất cả đều không xảy ra, có lẽ hắn sẽ vô cùng hạnh phúc chăng?
Với tư cách là một tiên nhân từ hiện đại xuyên tới, Tề Hoan phát huy đầy đủ tư duy khai triển của mình, “Bối Bối là con gái ruột của Minh Vương mà? Tại sao nghe ý tứ của Lôi nhị thúc, lại có chút kì lạ nha?”
Thiên Lôi thò tay vuốt vuốt cái cằm mọc đầy râu quai nón, hướng Tề Hoan cười hắc hắc, “Đương nhiên không phải.”
Hóa ra là la lỵ nuôi từ bé a. . . . . . Thì ra khẩu vị của Minh Vương tốt như vậy, nàng thêm kiến thức.
Về Lôi Thần Điện, Tề Hoan lại trở lại cuộc sống như trước khi đi Minh giới, có điều thời gian tu luyện của nàng giảm đi rất nhiều, hơn nữa… hầu như đều là ngồi trong phòng ngẩn người.
Trở lại Lôi Thần Điện đã hơn mười ngày, Mặc Dạ vẫn không hề xuất hiện. Tề Hoan không chỉ một lần cho răng, những chuyện ở Minh giới thực ra chỉ là một giấc mơ.
Ban đêm, Tề Hoan nằm trên giường ngủ đến bất tỉnh nhân sự, chăn bị nàng cuốn thành nem rán ôm vào trong ngực, hai đùi thon dài trắng như tuyết gác trên chăn, nước miếng cũng chảy lên đó, không thể không nói, đó là cảnh xuân kiều diễm cỡ nào, nhưng đặt ở trên người Tề Hoan, đều bị nàng phá hư không còn một mảnh.
Trên đầu giường, có một bóng người trôi lơ lửng giữa không trung. Người nọ bắt chéo hai chân, vẻ mặt không dám gật bừa nhìn tướng ngủ xấu xí của Tề Hoan. Hắn chưa từng trông cậy Tề Hoan sẽ biến thành tiểu thư khuê các, song tận mắt thấy thì đây tuyệt đối lại là chuyện khác.
Nếu như cái chăn trên giường kia là mình, vậy nước miếng của nàng không phải đều nhỏ giọt lên người mình rồi sao? Mặc Dạ nâng trán suy nghĩ sâu xa, vẻ mặt ngưng trọng. Vấn đề này đối với hắn mà nói rất nghiêm trọng, nhất định phải nhanh chóng sửa lại tật xấu chảy nước miếng khắp nơi của Tề Hoan.
“Tề Hoan, tỉnh.” Trừng mắt Tề Hoan nhìn hồi lâu, Mặc Dạ rốt cục nhịn không được tiến đến bên tai nàng kêu một tiếng. Cho dù tướng ngủ kém cỏi, thì dù sao cũng là nữ nhân mình thích, huống hồ Tề Hoan lúc ngủ mặc quần áo cực kỳ mát mẻ, Mặc Dạ có thể nói là mở rộng tầm mắt. Đáng tiếc tiểu mỹ nhân chỉ lo ngủ, hoàn toàn không xem hắn ra gì, cái này hơi quá đáng.
“Ưm ưm, Tiểu Ngân, đừng làm rộn. . . . . .” Tề Hoan ngủ hoàn toàn mơ hồ, căn bản không phân rõ ai là ai, còn tưởng rằng Tiểu Ngân đang ở bên cạnh, lúc ở nhân gian, mùa đông Tề Hoan đều ôm tiểu hồ ly sưởi ấm, mùa hè thì lôi Tiểu Ngân ra giải nhiệt, đương nhiên, Tiểu Ngân chỉ nằm rạp trên mặt đất phát ra hơi lạnh mà thôi.
Tuy hơi thở bên tai không lạnh lắm, nhưng cũng không có nhiệt độ, làm cho Tề Hoan ngộ nhận Mặc Dạ là Tiểu Ngân. Lập tức, sắc mặt Mặc Dạ liền trở nên khó coi, cách Lôi Thần Điện rất xa, Tiểu Ngân đột nhiên không hiểu sao lại rùng mình một cái.
“Nàng ôm Tiểu Ngân ngủ?” Nam nhân mà ghen lên là không có lý trí đấy, bất kể đối tượng hắn ghen có phải người hay không. Đầu năm nay tiên và quỷ cũng có thể yêu rồi, huống hồ tiên với thú, không khéo Tiểu Ngân lại còn là một con thú đực. Nếu Tiểu Ngân vô tội biết mình bởi vì một câu nói mơ của Tề Hoan mà bị chủ nhân hận đến nghiến răng, không biết có thể òa khóc hay không.
Tề Hoan đang ngủ say chỉ cảm thấy bên tai truyền đến tiếng hô như tiếng sấm rền, nàng mạnh mẽ mở mắt ra, vô thức nhảy dựng lên, kết quả, đầu đâm vào trong một lồng ngực dày rộng, đáng tiếc không có độ ấm.
“Hơn nửa đêm ngươi không ngủ, gọi cái gì mà gọi.” Cho dù ai đang ngủ bỗng bị đánh thức cũng đều bực bội, huống chi tính tình Tề Hoan vốn đã không tốt, cáu kỉnh lúc rời giường cũng càng lớn, mặc kệ người trước mặt là ai, vô cùng không khách khí dùng ngón tay chọc lên vòm ngực kia, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.
“Chậc, nữ nhân vô tình, dùng xong rồi liền định bỏ rơi ta.” Giọng của Mặc Dạ vẫn còn chua đấy, đáng tiếc người trong cuộc Tề Hoan lại hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
“Mặc Dạ?” Lúc này, Tề Hoan mới tỉnh một chút, nhận ra người trước mắt là ai, sau đó, không đợi Mặc Dạ mở miệng chất vấn, Tề Hoan đã hầm hừ, “Tại sao bây giờ ngươi mới đến, để ta lo lắng lâu như vậy, làm hại ta ăn ít đi vài miếng thịt, quá đáng.” Tổng kết lại hai chữ, Mặc Dạ đã thành người tội ác tày trời.
Mặc Dạ nghẹn họng, vẻ mặt cười khổ, nói đến nói đi, thì ra là chính mình không đúng.
“Này, ngươi chừng nào thì chạy đến Minh giới rồi, lần trước rốt cuộc phát sinh chuyện gì?” Tề Hoan điều chỉnh tư thế thoải mái, nằm trong ngực Mặc Dạ, không chút nào cảm thấy quần áo mình lúc này có cái gì không đúng.
Mặc Dạ chớp chớp mắt, thò tay kéo cái chăn bị Tề Hoan đặt ở dưới đùi ra, sau đó che lên người nàng. Tuy theo lý thuyết hắn là quỷ, nhưng với tư cách nam quỷ bình thường, hắn vẫn sẽ có phản ứng.
“Như nàng thấy đó, ta chết đi, sau đó liền biến thành quỷ.” Mặc Dạ cười khẽ, cho Tề Hoan một đáp án mơ hồ, thứ nàng muốn biết, Mặc Dạ một câu nói cũng không chịu nói.
“Ta là muốn biết, khi đó ngươi làm sao cứu ta, lôi nhị thúc nói khi ta được đưa đến Lôi Thần Điện, thì trên người căn bản không có vết thương nào. . . . . .” Không chỉ như thế, ngay cả tứ linh đã dần dần biến mất trong cơ thể cũng được bảo trụ rồi, hơn nữa đan điền còn có thêm một luồng khí tức không thuộc về nàng. Không biết vì sao, Tề Hoan luôn vô thức cho rằng, biến hóa trên người mình nhất định có quan hệ tới chuyện Mặc Dạ bị biến thành quỷ tiên.
“Vì sao muốn biết, biết rồi sẽ lấy thân báo đáp ta? Ta nhớ được, nàng đã cầu hôn hai lần rồi.” Mặc Dạ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Tề Hoan, rõ ràng không nhiệt độ, nhưng Tề Hoan vẫn cảm giác được mặt mình nóng lên.
“Mới không có, nhất định là ngươi nghe lầm.” Tề Hoan vội vàng phủ định, song trong lòng vẫn nhớ rõ, hai lần cầu hôn đúng lúc đều bị Mặc Dạ bắt gặp, tai sao hắn luôn tại thời khắc mấu chốt xuất hiện chứ, còn hết lần này tới lần khác trùng hợp như vậy, thiệt là.
“Tề Hoan.”
“Hử?”
“Cùng ta bỏ trốn nha.” Trong mắt Mặc Dạ chiếu ra khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của Tề Hoan
“Tại sao phải bỏ trốn nghiêm trọng như vậy, bây giờ ngươi cũng không phải ma, chúng ta cùng một chỗ ai sẽ ngăn cản?” Tề Hoan vô cùng khó hiểu, giãy dụa định bò dậy, lại bị Mặc Dạ chặn ngang ôm vào trong ngực.
Mặc Dạ nhắm mắt lại, đem đầu chống lên bờ vai trắng nõn của Tề Hoan, thật lâu không nói gì. Nếu chỉ là ma, bọn họ ở cùng một chỗ tuy sẽ rất phiền toái, nhưng chắc chắn còn có biện pháp giải quyết, thế nhưng hôm nay hắn lại thành quỷ tiên.
Quỷ tiên điên cuồng giữa thiên địa, sự tồn tại vượt qua cả lục đạo luân hồi, nếu có một ngày thân phận của hắn bị người ta phát giác, chỉ sợ trong tam giới sẽ không có người nào không muốn trừ khử hắn cho thống khoái a.
Quỷ Tiên ra đời, Lục Đạo sụp đổ. Mấy chữ này là do tiên nhân thời thượng cổ lưu lại, sẽ không ai bác bỏ tính chân thực của nó. Lục đạo luân hồi là thứ chèo chống nhân gian, là thông đạo của Tiên Giới, Thiên Ma giới, Minh giới, cũng là khung xương, nếu có một ngày bị phá hỏng, trên cơ bản sẽ không còn mấy người có thể sống sót.
Vì mạng sống, hắn không hề nghi ngờ, coi như là cha ruột của hắn, cũng sẽ không chút do dự giết hắn. Đương nhiên, hôm nay Mặc ngự đã không còn cơ hội đó. Mặc gia tại Thiên Ma giới phong quang vô hạn, rốt cục đã đi tới hồi cuối cùng trong tay Mặc Dạ.
Bàn tay hắn hủy đi tu vi của cha mình, xem như vì mẫu thân, cũng coi như vì Tề Hoan. Hiện tại, hắn cùng Mặc gia không còn quan hệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.