Chương trước
Chương sau
Tề Hoan vẫn cho rằng môn phái Ma Đạo phải ở nơi khỉ ho cò gáy, hoặc ở trong núi sâu không người, hiển nhiên, nhận thức của nàng đều là sai lầm.
Mặc Dạ mang nàng bay vài ngày, cuối cùng sau khi đến Thiên Ma Môn nàng mới phát hiện, Thiên Ma Môn vậy mà xây trên hải đảo, hơn nữa chung quanh Thiên Ma Môn thậm chí có 16 hòn đảo không nhỏ, trên đó đều là dân chúng bình thường, quanh năm đánh cá mà sống.
Tu Chân giả cùng phàm nhân vậy mà lại bình an vô sự, hơn nữa những tu chân giả kia còn là Ma tu?! Cái này thật khiến cho Tề Hoan mở rộng tầm mắt.
Hòn đảo của Thiên Ma Môn là hòn đảo có diện tích lớn nhất chung quanh, lúc Mặc Dạ mang nàng ngồi trở lại trên ngự kiếm bay qua, những ngư dân kia trông thấy bọn họ cũng không có phản ứng đặc biệt gì, đoán chừng thấy nhiều rồi nên quen, Tề Hoan còn tưởng rằng có thể được người ta chiêm ngưỡng một phen, uổng phí nàng còn đặc biệt sửa sang lại kiểu tóc.
Thiên Ma Môn không có âm u khủng bố như trong tưởng tượng của Tề Hoan, bên trong cũng không có xuất hiện quỷ hồn, cương thi, xác ướp gì gì đó, ngoại trừ những người kia ăn mặc có chút “phá cách”, tổng thể mà nói cũng coi như trong phạm vi có thể tiếp nhận của Tề Hoan.
Nói đi nói lại, cho dù tất cả những người này cộng lại, cũng không bằng cách ăn mặc quỷ dị của một mình Xích Dực.
Khi tới gần khu vực Thiên Ma Môn, Mặc Dạ đeo cái mặt nạ kia lên, mặc dù Tề Hoan đối với hành động của hắn có chút khó hiểu, song cũng không hỏi, dù sao ai cũng có riêng tư, hoặc là bệnh không tiện nói ra cũng nên…
Sau khi tiến vào Thiên Ma Môn, những người kia trông thấy Mặc Dạ toàn bộ đều quỳ lạy hành lễ, Tề Hoan có thể cảm giác chỗ nào hắn đi qua đều lặng ngắt như tờ, những người này hiển nhiên vô cùng e ngại hắn.
Tề Hoan vừa đi theo Mặc Dạ ra khỏi đại trận hộ phái của Thiên Ma Môn, đã nhìn thấy một vật thể hình cầu tiến nhanh về phía mình, Tề Hoan sững sờ đứng tại chỗ, cũng may vật thể hình cầu kia dừng lại cách Tề Hoan khoảng năm mét.
Nhìn gần mới phát hiện, thì ra người ta có đầu có tứ chi đấy, cũng tại thân thể khổng lồ kia khiến cho tứ chi trông “nhỏ bé” một chút, làm cho người khác không để ý thấy.
“Tiểu chủ tử, ngài trở về rồi!’ Vốn người nọ định hành lễ với Mặc Dạ, nhưng cái bụng nhô lên gây trở lại, giằng co một lúc lâu khiến đầu đầy mồ hôi cũng không cúi người xuống được, Mặc Dạ đành phất phất tay.
Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Dạ, nhưng Tề Hoan cảm thấy hiện tại hắn nhất định là dở khóc dở cười.
“Xích Dực cùng Diêm Quỷ đều trở về rồi hả?”
“Vâng, hai vị hộ pháp sớm đã về, vẫn đợi chủ tử ngài.” Người nọ vừa nói chuyện vừa liếc trộm Tề Hoan, tuy tu vi của Tề Hoan không cao, nhưng khí tức trên người cũng không tận lực che dấu đi, người này nhận ra Tề Hoan là tu sĩ chính đạo, mặc dù rất kỳ quái vì sao chủ tử lại mang tu sĩ chính đạo trở về, hơn nữa còn là một nữ nhân, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều.
Chỉ bằng tu vi kỳ Nguyên Anh đã có thể làm đến vị trí quản sự nội môn trong Thiên Ma Môn, cũng không phải ai cũng có cái năng lực này, hắn biết rõ cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, hắn cũng biết lúc chủ tử vui vẻ nên làm thế nào, lúc không vui nên làm thế nào.
“Một lát nữa bảo bọn họ tới tìm ta, Danh Độ Thiên mấy ngày qua đang làm gì?” Lúc này giọng điệu Mặc Dạ nói chuyện hoàn toàn khác lúc cùng một chỗ với Tề Hoan, chỉ nhìn hắn như vậy, Tề Hoan cũng cảm thấy trong lòng áp lực mười phần, phải nói là uy nghiêm của cấp trên, chẳng lẽ là khí chất vương giả trong truyền thuyết? Tề Hoan trong lòng lẩm bẩm hai câu.
“Huyết Ma lão nhân gia ông ấy gần đây đều trông coi ở chỗ quan tài bằng băng, đã đuổi đi hai tốp không có mắt, còn thuận tay bắt một trưởng lão Độ Kiếp kỳ của phái Côn Luân.” Quản sự vừa nói vừa nhìn Tề Hoan, muốn từ phục sức của nàng nhìn xem nàng là đệ tử môn phái gì, đáng tiếc nhìn hồi lâu cũng không phát hiện ra dấu hiệu của môn phái chính đạo nào.
Quần áo trên người Tề Hoan đã sớm đổi thành váy dài lụa mỏng của nữ tử bình thường. Lúc đầu Hư Không Tử không đồng ý, nói thẳng ra là loại quần áo này không phải là dành cho cô nương nhà đứng đắn, lão đạo cho rằng nữ nhân không mặc đạo bào đều không đứng đắn hết đấy… Cuối cùng Tề Hoan cũng biết rõ vì sao sư phụ gánh được danh hiệu lưu manh mấy ngàn năm.
Hai thầy trò không thể thương lượng thỏa đáng, kết quả Tề Hoan dùng một ngọn lửa đốt hết đạo bào để trong ngăn tủ, thiếu chút nữa đem đỉnh Vong Ưu đốt sạch sẽ.
Vì sợ phái Thanh Vân sẽ bị Tề Hoan ột mồi lửa, sư điệt Linh Phong Tử đành đi cầu tình, sau đó sai đệ tử xuống núi mua một đống quần áo xinh đẹp mang về, lúc này mới dỗ cho Tề Hoan vui vẻ.
Sau khi nhận được quần áo Tề Hoan còn rất tiếc nuối mà nói với Linh Phong Tử, thật ra nàng là định đốt núi Linh Phong Tử ở cơ, đáng tiếc ngày đó không tìm được nhiều củi như vậy. Linh Phong Tử sợ đến mức ban đêm chạy tới nơi sư đệ ngủ, hơn nửa tháng không dám trở về phòng của mình.
“Ừ.” Mặc Dạ gật nhẹ đầu không nói gì thêm, tiếp tục đi về phía trước, Tề Hoan đi theo bên cạnh Mặc Dạ, đầu không ngừng quay trái quay phải. Kết cấu của Thiên Ma Môn kém hơn phái Thanh Vân rất nhiều, trong này đều là tiểu viện, tất cả tiểu viện lớn bé đều không đếm xuể, quỷ dị chính là bên trên đại viện có một đảo nhỏ trôi nổi lơ lửng, tuy chỉ lớn bằng một tiểu viện, nhưng nếu rơi xuống cũng đủ đè chết người bên trong rồi.
Bọn hắn để nhiều thạch đầu như vậy, chẳng lẽ là để nhắc nhở mọi lúc đều phải cố gắng? Cái này thật giống với điển cố treo tóc lên xà nhà nha, nhưng người ta là đem tóc treo ngược lên xà ngang, còn bọn hắn là đem thạch đầu để lên đỉnh đầu.
“Này, trên cái kia có người ở sao?” Nhìn hồi lâu cuối cùng Tề Hoan nhịn không được kéo ống tay áo Mặc Dạ, vị quản sự nội môn kia trông thấy động tác của Tề Hoan thiếu chút nữa bị dọa rơi mất nửa cái mạng. Theo quy củ của Thiên Ma Môn, động tác lúc này của Tề Hoan thuộc về đại bất kính đấy, đủ khiến nàng chết đi sống lại mấy lần.
Ngoài dự đoán của quản sự, Thiếu chủ đối với nữ nhân này hình như đặc biệt rộng lượng, còn ừ một tiếng, trả lời vấn đề của nàng.
“Bay lên đó?” Không có biện pháp, nàng thuộc về loại Tu Chân giả ‘nhà quê lên tỉnh’, cũng may lúc học tiểu học cô giáo đã dạy không hiểu thì phải hỏi, nên tinh thần đặt câu hỏi của nàng vẫn là rất mãnh liệt.
“Dưới đáy có truyền tống trận.” Mặc Dạ vẫn nhẫn nại giải thích cho Tề Hoan.
“Trong tiểu viện kia rốt cuộc có bao nhiêu người?” Mắt Tề Hoan nhìn bốn phía, địa bàn Thiên Ma Môn rất lớn, tám trăm ngàn người ở cũng không thành vấn đề, có đến nỗi phải biến thành tiểu lâu hai tầng sao? Đương nhiên, tuyệt đối không phải nàng ghen ghét cái phong cách tiểu lâu hai tầng này của người ta.
“Ách… Tiểu thư, phàm là tiểu viện có Huyền Không Thạch, đều là cho các đường chủ hoặc trưởng lão ở, bên trong chỉ có một người.” Quản sự thấy Mặc Dạ ngậm miệng không nói, hiển nhiên là không định tiếp tục lãng phí IQ của mình trên người Tề Hoan, hắn chỉ có thể thay chủ nhân lên tiếng. Hắn cũng đã nhìn ra, thái độ của chủ nhân đối với nữ nhân này rất không tầm thường, cho nên hắn phải gọi Tề Hoan là tiểu thư.
“Một người…” Tề Hoan im lặng, vậy còn làm hai tầng làm gì, chẳng lẽ bọn họ đều thích nửa ngày ở dưới, rồi nửa ngày lại leo lên phía trên hay sao?
” Này, ta ở chỗ đó.” Đi theo Mặc Dạ hơn mười phút, vượt qua một thiên phòng nghị sự, Tề Hoan ngẩng đầu đã thấy một tòa thủy đảo đang trôi lơ lửng trong không trung, sở dĩ gọi nó là thủy đảo bởi vì do nó nước tạo thành. Tề Hoan đứng ở chỗ này có thể trông thấy cá bơi lội bên trong đảo nhỏ, đời này nàng còn chưa từng thấy hòn đảo nào xinh đẹp như vậy.
“Tiểu, tiểu, tiểu thư, cái kia, nơi đó là…” Thấy chỗ Tề Hoan chỉ, quản sự lúc này bị cà lăm rồi, đó là chỗ ở của Thiếu môn chủ, tiểu thư này lá gan cũng quá lớn đi, chẳng lẽ nàng không có một điểm tự giác đang ở Thiên Ma Môn sao? Làm sao cứ như đang ở nhà mình vậy?
Lấy tay lau mồ hồi, quản sự định mở miệng khuyên bảo Tề Hoan, để nàng bỏ cái ý niệm này đi.
Nhưng Tề Hoan căn bản không cho quản sự cơ hội mở miệng, trực tiếp đến trước mặt Mặc Dạ lôi kéo ống tay áo hắn, “Này, ta hiện tại cũng xem như khách nhân của ngươi đúng không?”
Mặc Dạ im lặng, chỉ vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng.
“Ta muốn ở đó.” Cô nương đây thế nhưng rất khó chiều đấy, không ở tại chỗ mình thích, buổi tối sẽ không ngủ ngon giấc đâu. Đương nhiên là vì mình có tật xấu quen giường, cho nên khi rời khỏi núi Thanh Vân, Tề Hoan cũng đem cái giường lớn kia cất vào trong túi trữ vật, tùy lúc cũng có thể lấy ra.
“Chưa nói không cho nàng ở.”
“Ngươi có thể nói cho ta biết vật kia làm thế nào hay không? Chờ lúc ta về núi sẽ bảo sư phụ làm một cái.” Mắt thấy tòa thủy đảo trôi lại càng gần, Tề Hoan hưng phấn kéo quần áo Mặc Dạ không chịu buông tay.
“Không giống tác phong của nàng.” Trong giọng nói Mặc Dạ mang theo ý cười, theo phong cách trước sau như một của Tề Hoan, nàng không trực tiếp “thuận tay” đem tòa thủy đảo này khiêng đi mới lạ, lần này vậy mà lại sửa tính tình định về tự mình làm cơ đấy.
Nghe ra ý tứ trong lời Mặc Dạ, Tề Hoan khinh thường hừ một tiếng, “Thiên Ma Môn các ngươi nào có địa linh nhân kiệt như phái Thanh Vân chúng ta, nước ở đó nhìn đẹp mắt hơn nước ở đây nhiều.”
Quản sự kia bị lời nói của Tề Hoan làm cho sửng sờ, sống đã vài trăm năm, lần đầu tiên hắn nghe nói có một chỗ nước nhìn đẹp hơn chỗ khác, cái này cũng có thể so sánh? Cũng không phải so sánh cô nương nhà ai đẹp hơn.
Thật ra Tề Hoan cảm thấy thủy đảo kia có thể lơ lửng, có lẽ cần một thủ pháp đặc thù nào đó, hoặc là có một trận pháp đặc thù duy trì, nếu không thì chất lỏng làm sao có thể cố định ở trên không trung được, đây là ngưng lại mà không tan. Nếu không có băn khoăn này, khi rời khỏi Thiên Ma Môn Tề Hoan nhất định sẽ thuận tay đem tòa thủy đảo này mang đi, nhẫn trữ vật trên tay nàng là tiên khí đó, thêm đảo nhỏ này vẫn còn được.
Tề Hoan vừa cùng Mặc Dạ đấu trí đấu dũng, muốn lừa gạt phương pháp chế tạo thủy đảo, vừa đi theo Mặc Dạ về phía trước. Mắt thấy Mặc Dạ cùng Tề Hoan đi vào trong đình viện bị hơi nước bao phủ, quản sự mới dừng bước lại.
Nơi đó là chỗ ở của Mặc Dạ, đối với tất cả người Thiên Ma Môn mà nói, chính là cấm địa, người xông vào là tử tội, ngay cả quản sự cũng chỉ mới đi vào có hai lần mà thôi.
Quản sự trơ mắt nhìn chủ nhân cùng nữ nhân kia nói chuyện, ngay cả một câu cũng không phân phó hắn, lúc này quản sự đã nâng địa vị của Tề Hoan cao thêm một tầng.
Đứng bên ngoài cả buổi, cũng không nghe thấy phân phó gì, cuối cùng quản sự chỉ có thể đi thông báo cho Xích Dực cùng Diêm Quỷ tin tức Thiếu chủ trở về, hi vọng có thể từ chỗ Xích Dực hộ pháp nghe ngóng một chút về thân phận nữ nhân này. Quản sự âm thầm hạ quyết tâm, sau đó chậm rãi dùng hai chân ngắn nhỏ của mình quay người đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.