Chương trước
Chương sau
“A, thôi bỏ đi, chuyện này cũng đã qua lâu như vậy, còn nói lại làm gì.” Nhìn vẻ mặt chờ đợi của Tề Hoan, Lưu Nhiễm không nhịn được cười khổ, cũng đã ba trăm năm, hắn hẳn là đã sớm chết tâm rồi!
“Lưu Nhiễm, nàng là ai?” Đúng lúc Lưu Nhiễm cùng Tề Hoan đi tới chỗ rẽ, một giọng nói có chút chói tai của nam nhân từ cách đó không xa truyền tới, Tề Hoan nghe giọng nói này xong chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, linh khí toàn thân có khuynh hướng nghịch chuyển. Rất may Thái Cực Đồ trong đan điền vẫn sừng sững bất động, cho nên những linh khí kia dù không yên song cũng không gây ra chuyện gì, có điều đối với người kia, trong nội tâm Tề Hoan có thêm vài phần kiêng kỵ.
Chỉ là giọng nói thôi mà đã khiến cho nàng cảm thấy tối tăm mù mịt, hắn muốn bóp chết mình sợ là càng dễ dàng a. Tề Hoan cũng không quên nơi này là địa bàn Yêu tộc, không phải tất cả Yêu Tu đều nhìn tu sĩ chính đạo thuận mắt. Giống như Lưu Nhiễm có thể cùng tu sĩ chính đạo yêu mến nhau, sợ là đã ít lại càng ít.
“Khách nhân tộc trưởng mời về.” Sau khi nghe giọng nói truyền đến, cánh tay phải lộ ra bên ngoài của Lưu Nhiễm khẽ run, sắc mặt cũng có chút khó coi.
“Ồ, phải không, vậy thì đương nhiên là khách quý rồi, ta nhất định phải thay Tộc trưởng tiếp đãi khách thật tốt.” Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân từ xa truyền tới.
Tề Hoan mở to hai mắt nhìn hành lang u ám, chờ người nọ tới rồi nàng mới phát hiện, vậy mà lại là một con sói, không phải, dựa theo bộ dạng của hắn phải gọi hắn là người sói mới đúng.
Lúc trước Tề Hoan cũng xem không ít phim về ma cà rồng và người sói, ở trong đó người sói cùng lắm cũng chỉ là ở trên người có nhiều lông một chút, nhưng bộ dạng cũng không giống vị trước mắt này —— đi sau thời đại như vậy a!
Theo ý nghĩ của Tề Hoan, thời điểm Yêu Tu hóa thành người coi như một lần không thể thành công, ít nhất ngươi cũng nên đem cái đầu hóa cho ra hồn đã, ngươi xem trên sách viết cái gì Xà mỹ nữ, người ta còn có khuôn mặt mỹ nhân, có thể lừa gạt thư sinh…vân vân không phải sao. Vị này thì ngược đời, thân thể giống nam nhân bình thường, nhưng đầu lại là đầu sói, phía sau mông còn có một cái đuôi, Tề Hoan thật muốn hỏi hắn một chút, ngươi còn có thể dọa người hơn nữa không!
“Vị này là chấp pháp trưởng lão của Yêu tộc chúng ta, Lang Khê.” Lưu Nhiễm nắm chặt tay nhỏ bé của Tề Hoan, ngữ điệu vẫn bình thường, nhưng mồ hôi trong lòng bàn tay đã nói cho Tề Hoan biết, nàng đang sợ hãi.
“Không biết vị tiểu thư xinh đẹp này xưng hô như thế nào đây?”
“Nàng tên là Tề Hoan, cùng đi với mấy vị trưởng lão Thục Sơn.” Không đợi Tề Hoan mở miệng, Lưu Nhiễm đã giới thiệu trước. Tề Hoan cảm giác có chút kỳ quái, tại sao Lưu Nhiễm không nói cho Lang Khê biết mình là người phái Thanh Vân, chẳng lẽ Yêu tộc với phái Thanh Vân có đại thù gì?!
“Phải vậy không~” Lang Khê ý vị thâm trường nhìn Lưu Nhiễm một cái, vẻ mặt quỷ dị, Tề Hoan cảm giác không sai. Dù sao đó cũng là một cái đầu sói, Tề Hoan còn chưa có hứng thú đặc biệt tới mức đi nghiên cứu sắc mặt của thú, cho nên cũng không nhìn ra được vẻ mặt Lang Khê rốt cuộc thế nào, dù sao Tề hoan cũng cảm thấy là không có ý tốt gì.
“Không biết Tề Hoan tiểu thư có hứng thú đến chỗ ta đi dạo một vòng không?” Mặc dù là câu nghi vấn nhưng giọng nói lại phi thường khẳng định, nhìn ánh mắt hung ác kia, giống như nếu Tề Hoan không đồng ý hắn sẽ há mồm ăn thịt người vậy.
Tề Hoan liếc nhìn Lưu Nhiễm, phát hiện nàng cũng không có phản ứng gì, không còn cách nào khác đành phải gật đầu, ở trên địa bàn nhà người ta, phải biết nghe lời, người ta nói cái gì thì chính là cái đó.
“Các ngươi đi đi, ta không đi, chỗ sư phụ còn cần ta hỗ trợ.” Lưu Nhiễm buông tay Tề Hoan ra, cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Cùng đi đi, chỗ Đông Dạ trưởng lão ta sẽ nhờ người khác tới hỗ trợ.” Lang Khê nói xong liền xoay người đi, Lưu Nhiễm nhìn bóng lưng của hắn muốn nói lại thôi, lời cự tuyệt ở khóe miệng, cuối cùng vẫn không có nói ra.
“Ách. . . . . Hắn là. . . . . .”
“Lang Khê trưởng lão. . . . . . Rất hận phái Thanh Vân, lần trước phái Thanh Vân các ngươi có phái một đệ tử tới núi Cửu Trọng Yêu, cùng Lang Khê trưởng lão đánh ba ngày ba đêm, cuối cùng vẫn là trưởng lão trong Tế Tự điện xuất thủ ngăn bọn họ lại.” Lưu Nhiễm cắn môi dưới, trong mắt có chút do dự, dựa theo tính cách của Lang Khê, hắn không thể vô duyên vô cớ cảm thấy hứng thú với người xa lạ, hắn nhất định đã biết cái gì rồi, hơn nữa hẳn là có ý đồ với Tề Hoan.
Nếu như là người khác, Lưu Nhiễm có lẽ sẽ không để ý, nhưng Tề Hoan lại là người của phái Thanh Vân, đối với môn phái này Lưu Nhiễm trong lòng vẫn rất cảm kích, năm đó nếu không phải là thái thượng trưởng lão phái Thanh Vân một mình đi tới núi Cửu Trọng Yêu tìm trưởng lão Tế Tự điện, thì dựa theo giới luật Yêu tộc, sợ rằng mình sẽ không chỉ mất một con mắt thôi đi!
“Xem ra hắn cũng không phải rất lợi hại a, ở trên chính địa bàn của mình mà còn phải đánh đến ba ngày ba đêm.” Tề Hoan bĩu môi, nếu có người tới núi Thanh Vân tìm nàng PK, đoán chừng vừa mới vào sơn môn đã không còn thở nữa rồi, hắn một chút cũng không biết lợi dụng nguồn tài nguyên nhân lực, Yêu tộc nhiều người như vậy, cho dù chỉ dùng gấp đôi thì cũng đã đem người ta đè cho chết rồi, còn ở đó cùng người ta đánh lâu như thế, đúng là điển hình của não teo tóp.
“Vị đệ tử phái Thanh Vân kia lúc ấy chắc hẳn phải đến Hóa Thần sơ giai, đúng rồi, hắn tên Hoa Hiển Tử, ngươi cũng biết đi?”
“Hả? Tiên tử sư huynh?” Tề Hoan thế nào cũng không nghĩ đến, Tiên tử sư huynh lại trải qua chuyện anh dũng như vậy, một mình xông vào núi Cửu Trọng Yêu a, rất có dũng khí, hơn nữa bây giờ vẫn sống tốt, vậy lại càng không dễ dàng.
“Sao vậy?” Thấy sắc mặt Tề Hoan có chút quái dị, Lưu Nhiễm nghi ngờ hỏi.
“Không có, ta chỉ là muốn biết, tại sao Hoa Hiển Tử xông vào núi Cửu Trọng Yêu rồi mà vẫn còn sống đi ra được, không phải nói Yêu tộc ghét nhất người khác xông vào địa bàn của họ sao?”
“Nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ lắm, nghe đồn trên người hắn có tín vật của Yêu tộc, ừm. . . . . . Còn nói hắn là con tư sinh (con riêng) của Đại trưởng lão. . . . . . .” Lưu Nhiễm nhìn quanh khắp nơi, ghé bên tai Tề Hoan thần thần bí bí nói.
“Thì ra Yêu tộc các ngươi cũng thích tám chuyện bát quái. . . . . . .” Hình tượng yêu tộc thần bí trong tâm Tề Hoan nháy mắt đã sụp đổ. Thì ra bát quái chỗ nào cũng có, có lẽ đầu năm nay chó săn mới là nghề nổi tiếng nhất.
Tề Hoan cùng Lưu Nhiễm vừa đi vừa nói chuyện, bởi vì tính cách Tề Hoan từ trước tới nay luôn rất dễ gần, nên thái độ của Lưu Nhiễm đối với Tề Hoan khá tốt, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Khoảng hơn mười phút, Lưu Nhiễm rốt cục dừng bước, hai người đứng trước một cánh cổng lớn màu đen, Tề Hoan ngó nhìn tấm biển trên cánh cửa, nhịn không được rùng mình một cái.
“Đây chính là chỗ ở của Lang Khê trưởng lão?”
“Không, nơi này là Hình đường, Lang Khê trưởng lão tu luyện ở đây.” Giọng Lưu Nhiễm khô khốc, nàng từng tới nơi này, chính ở nơi này, một con mắt của nàng đã bị Lang Khê cứng rắn móc xuống, cho nên chỉ cần tới gần chỗ này, tâm nàng sẽ không nhịn được mà sợ hãi.
Hơn nữa không biết có phải do người trong lòng nàng là người phái Thanh Vân hay không, mà Lang Khê trưởng lão lúc đầu đối với nàng coi như ôn hòa, từ sau sự kiện ba trăm năm trước, thì thái độ cũng trở nên quỷ dị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.