Tịnh Vy và anh về thăm bố mẹ được hai ngày rồi phải đi. Cô từ khi lên thành phố, rất ít có thời gian về nhà.
- Mẹ, khi nào hai gia đình gặp mặt con sẽ báo ẹ.
- Ừ. Hai con đi đường cận thận nhé.
- Vâng ạ.
Thiên Ân chào hai người rồi mang đồ ra xe, Tịnh Vy thì luyến tiếc không rời.
- Thôi đi đi để Thiên Ân nó đợi.
Cô thật sự không muốn đi chút nào, đã lâu chưa có không khí với gia đình.
- Sắp lấy chồng rồi mà con nhõng nhẽo mẹ. Đi đi.
- Con đi, chị đi nha Văn.
Thiên Ân mở cửa cho cô, lên xe nhưng ánh mắt tiếc nuối vẫn nhìn ra phía bên cửa cho đến khi xe đi xa không còn nhìn thấy nữa.
- Bây giờ về nhà tôi.
- Ừ.
Khuôn mặt không có tí thần sắc ũ rũ nhắm mắt lại. Càng nghĩ cô càng thấy bản thân mình quá nguc ngốc, khi không tự nhiên rước họa vào thân.
Qua tới nhà anh trời đã tối, cô đang nằm vật vờ trên xe, anh không nói không rằng liền thắng mạnh một cái, làm cô ngã nhào lên phía trước.
- Aaa...
Thoát khỏi cơn ngủ, và sau 10 giây định hình cô mới biết mình mới bị anh chơi. Thật tình, cô quát to.
- Tống Thiên Ân, kiếp trước tôi nợ tiền anh hay sao mà kiếp này tôi bị anh ám riết thế này?
Anh không trả lời, chỉ cười khẩy. Cô lườm liếc anh, thật sự người đầu tiên cô muốn đánh bầm dập rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hop-dong-tinh-yeu/2016724/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.