Ngày.. tháng.. năm..
Phan Nhật Vy thực sự là một kẻ không biết xấu hổ!
Một lần nữa tôi lại bắt được bọn họ gian díu với nhau ngay trong trường. Tôi thực sự cảm thấy tức giận thay cho cô Nhã An. Chính vì tức giận quá mức nên mới vô tình dẫm phải một cành cây khô dưới chân. Bọn họ phát hiện ra tôi nhưng lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi.
Ban đầu Trần Thế Hưng – tôi sẽ gọi thẳng tên hắn như vậy, bởi vì đối với tôi thì hành vi đó của hắn không đáng được gọi một tiếng 'thầy'. Hắn còn định sẽ dùng tiền để bịt miệng tôi. Sau khi tôi nói rõ quan điểm là tôi sẽ báo chuyện này cho cô Nhã An biết, kèm theo đó là bức ảnh mà tôi chụp được trong điện thoại làm bằng chứng. Lần này tôi sẽ không buông tha cho họ nữa.
Nào ngờ trong lúc tên Hưng có vẻ cảm thấy sợ hãi đôi chút thì ả Phan Nhật Vy lại chẳng hề tỏ ra ăn năn, cô ta thậm chí còn lao vào giật mất chiếc điện thoại của tôi và ném xuống đất. Bởi vì không chút phòng bị nên tôi cũng chẳng kịp phản ứng lại, đành giương mắt nhìn chiếc điện thoại bị dẫm nát bét dưới gót giày của cô ta. Chiếc điện thoại mà tôi gom góp cả mấy tháng lương trợ giảng mới mua được thực sự khiến tôi đau lòng, nhưng căm phẫn hơn là những gì mà cô ta nói sau đó.
Cô ta nói rằng bây giờ thì tôi có thể đi báo chuyện này với cô Nhã An được rồi đấy (Phan Nhật Vy gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hon/3472095/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.