Sau một hồi ngồi bên cạnh nghe cha mẹ nói chuyện vẫn chưa thống nhất được ý kiến, cô chán nản đứng lên đi về phía cửa sổ. Cô biết chắc rằng cha cô rồi sẽ phải nhượng bộ mà thôi, bởi vì ông là người thương vợ, nếu mẹ cô cứ khóc lóc mãi, chắc chắn ông sẽ mềm lòng. Vụ án cô bị hại coi như hoàn toàn khép lại. Cô không tin bản thân lại xui xẻo đến mức đột nhiên lọt vào tầm ngắm của một đám cướp đêm, thế nhưng nếu như ngay cả cha cô cũng từ bỏ vậy thì cô sẽ trở nên thân cô thế cô, một oan hồn muốn điều tra vụ án là điều không thể nào.
Từ trên cửa sổ tầng hai nhìn xuống vườn hoa sau nhà, cô nhận ra hai bóng người đang lén lút nói chuyện ở dưới đó. Cảm thấy có nghi vấn trong lòng, cô để lại cha mẹ mình vẫn còn đang bàn bạc chưa xong, đi thẳng xuống vườn hoa sau nhà. Gần đến nơi cô mới dừng bước chân vì sợ bị phát hiện, nhưng sau đó chợt nhớ ra thân phận hiện tại của mình, cho dù có đứng trước mặt họ cũng chẳng ai phát hiện ra được.
Trước mặt cô lúc này là Trần Nhuệ, người cô phải gọi là thím hai, và Đinh Lập Nhân, chú ba của cô. Hai người họ hẹn riêng nhau ra đây để làm gì vậy? Nhã An im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người. Chưa được hai câu thì Đinh Lập Nhân đã giữ chặt tay Trần Nhuệ, "Tiểu Nhuệ, em khuyên bảo anh hai một câu đi, dù sao hôm nay cũng là ngày không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hon/3472092/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.