Uống chút rượu đi!
Tô Đường đứng giữa phòng khách nhàTrần Chi, không biết làm sao. Sao cậu lại đi đến đây vậy?
Đúng rồi, thầy nói anh ấy đói, thực tế là anh ấy nói “cho tôi ăn no”, Tô Đường ngầm thừa nhận là vì thầy đói. Nhưng mà đói cũng không thể ăn thịt người ta nha, vì thế cậu đẩy thầy ra, nghiêm túc nói, “Em nấu cơm cho thầy ăn”, sau đó, bây giờ bất tri bất giác bị người ta tha về nhà.
“Thầy à… Không phải ngày mai em mới phải đến sao?” Tô Đường rốt cục phát hiện sự tình bất thường, động tác vừa rồi của thầy hẳn không gọi là ‘ăn’ mà là ‘hôn’ a, hơn nữa là một nụ hôn ướt át.
“Ngày mai cậu cũng có thể đến nữa, tôi không phản đối.” Trần Chi mỉm cười, “Trong bếp có đủ cả đấy, cậu vào xem đi.”
“Em, em còn chưa chuẩn bị tốt.” Tô Đường từng bước từng bước lui về phía cửa.
“Nấu cơm phải chuẩn bị cái gì hả? Nguyên liệu đầy đủ cả rồi, tùy tiện làm vài món là được, tôi ăn gì cũng được.” Đụng cụ trong bếp đều là đồ mới đó, chỉ còn chờ cậu tới thôi đó, đến giờ mà còn muốn chạy hả?! Không có cửa đâu!
“Nhưng mà chúng ta nói là ngày mai mà!” Tô Đường còn đang vùng vẫy.
“Không phải hôm nay chính là ngày nghỉ của cậu à? Ngày mai lại đến sẽ làm lỡ việc học của cậu. Chọn ngày không bằng tùy ý, huống hồ bây giờ cậu mà đi mất, tối nay tôi phải nhịn đói a. Vốn là định hẹn người khác ra ngoài ăn, vừa lúc cậu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-xin-noi-nho-chut/202725/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.