Cánh cửa phòng họp mở ra, Hà Uy cùng Tiểu Viên nghiêm nghị bước vào, còn chưa kịp ngồi xuống vị trí của mình đã bị chua chát nặng nhẹ:
- Hà Uy, hôm nay cháu còn có tư cách ngồi ở vị trí này sao? Cháu nên đứng đi thì hơn.
Mạnh Kiến Đông - giọng nói đó là của ông ta. Một cổ phần sừng sỏ trong công ty, bao nhiêu năm qua, sóng ngầm của Ngạn thị đều từ ông ta khơi nguồn. Nhưng vì đó là một con cáo già, Hà Uy vẫn chưa thể tìm được bằng chứng xác thực để trị tội ông ta.
Hà Uy vẫn điềm tĩnh, nhìn mọi người bắng ánh mắt nghi hoặc, rồi mỉm cười khinh khỉnh cất tiếng:
- Xin lỗi, vốn dĩ cuộc họp của cổ đông phải được tổ chức ở Anh. Lại phải gọi mọi người về nước gấp rút như thế này nhưng vẫn đông đủ. Mọi người thật biết nể mặt Hà Uy cháu quá.
- Nếu đã nể mặt vậy thì…Thứ nhất, cuộc họp ngày hôm nay vẫn chưa diễn ra, ai có tư cách ngồi ở vị trí này, chắc mọi người đều hiểu rõ. Thứ hai, ai nói sau hôm nay, Ngạn thị sẽ đổi chủ? Mọi người xem tên tuổi Hà Uy này chỉ để nhìn thôi sao? Cuối cùng, chú Mạnh, ở đây là công ty, dù chú có lớn tuổi như thế nào, vẫn nên gọi tôi là Ngạn tổng…Không phải Hà Uy…
Hà Uy đập bàn, rồi kéo ghế ngồi xuống khiến không khí trở nên căng thẳng. Mọi người đều cúi gầm mặt xuống bàn, không một ai dám ngước mắt lên. Chỉ có Mạnh Kiến Đông tức giận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-xin-dung-luu-manh/3559244/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.