‘Việt Trạch cậu nhanh tay lên được không? Sắp tối rồi mà vẫn không có lều để ngủ là cậu biết tay tớ đó’
‘Được rồi chị hai, yên tâm đi, một lát nữa là xong rồi’
‘Minh Triết cậu giúp tớ treo đèn với, trang trí cho lung linh mới xíu’
‘Này tớ bảo cậu, Giai Tuệ, cậu lùn thế cứ phải làm những việc này làm gì chứ. Đưa đây tớ giúp cậu...’
‘Tớ lùn sao? Lùn sao... 1m65 đấy...’
‘Vẫn lùn’
Bốn người họ từ lúc lên xe đến bây giờ vẫn cứ luyên thuyên nói mãi. Không biết tại sao họ lại dư nhiều năng lượng như thế. Không cách này thì cũng cách khác kiếm chuyện để chọc nhau cả ngày không biết mệt. Cũng may, nhờ có họ, cuộc đời của Hà Uy và Hân Nghiên mới có thêm nhiều màu sắc mới mẻ và tươi đẹp hơn.
- -
- Cần giúp gì không? - Hà Uy đến bên cạnh Hân Nghiên lúc nào cô cũng không hay biết.
- Không cần đâu. Cậu đi giúp mọi người đi.
- Cậu nhìn họ xem. Họ cần tớ giúp thật sao?
Nhìn 4 người họ loay hoay tay chân nhưng vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.
- Họ... Thật sự không cần nhỉ! Vậy... Cậu giúp tớ xếp đồ ăn ra đĩa đi. Còn trong thùng nhiều lắm.
- Được. - Hà Uy ngồi xuống, xoắn tay áo lên lấy thịt, rau củ và trái cây ra xếp cùng Hân Nghiên.
- Chỉ có 6 đứa thôi mà, sao cậu nói người nhà chuẩn bị nhiều thế. Ăn không hết thì tiếc lắm.
- Lần đầu tiên tớ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-xin-dung-luu-manh/3461912/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.