Hai chữ "Đình Đình" kia khiến Hạ Đình ngớ ngẩn có phải một lúc mới hoàn hồn lại được. Sau đó cô hết há rồi lại ngậm miệng mấy lần đều không thốt ra được câu nào với người con trai trước mặt.
Cô nghĩ, mắc gì bản thân phải bị dính vào chuyện này chứ? Hơn nữa, cô đã trở thành cái thứ gì đặc biệt mà khiến cho người này chấp nhất như vậy chứ?
Hạ Đình nghĩ có lẽ người này bị bệnh rồi, thế là cô không kịp nghĩ ngợi mà đã đưa tay sờ lên vầng trán khiến người ganh tỵ kia.
Thời khắc da thịt chạm vào da thịt, cả Hạ Đình và Lục Chiêu đều ngây người.
"Khụ, xin lỗi..."
Hạ Đình trước tiên nhận ra hành động kỳ quái của mình, vừa hạ tay xuống vừa lúng túng mở miệng giải thích: "Tôi chỉ nghĩ cậu có phải bị bệnh rồi hay không nên mới sờ thử thôi!"
"..."
Lục Chiêu thật sự không biết nên giận hay nên cười với cô gái nhỏ này nữa. Thế mà lại nghĩ đầu óc hắn có vấn đề.
"Bộ tôi muốn làm bạn với cậu là chuyện gì kỳ quái lắm sao?"
"Đương nhiên rồi! Làm gì có ai muốn làm bạn với một đứa trẻ mồ côi, giọng nói còn quái dị, toàn thân chẳng có chỗ nào nhìn nổi như tôi chứ."
Hạ Đình không chút nghĩ ngợi lập tức phản bác.
Lục Chiêu lần này thật sự là bất ngờ không chịu được nhìn Hạ Đình.
Mà Hạ Đình lại lý giải ánh mắt kia theo cách của mình, bỗng chốc tỉnh táo ra hẳn mà nhìn Lục Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-xin-dung-de-y-den-toi/3079429/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.