Hắn không biết ý nghĩa thật sự của việc Hạ Đình luôn xem tấm khiên là nơi để bám víu, nên hắn cũng không rõ cô đối với đứa nhỏ năm đó tồn tại suy nghĩ gì. Đương nhiên hắn không có khả năng nghĩ rằng một đứa bé năm tuổi có thể có ý thức về việc yêu thích một người. Nhưng cô hiện tại nhất định là vẫn còn nhớ hắn của năm đó. Như vậy việc này có thể khiến cho cô có ý nghĩ khác hơn đối với hắn hay không đây?
"A Chiêu?"
Bên ngoài có tiếng mẹ Lục gọi khiến hắn giật mình.
"Con xuống ngay."
Lục Chiêu nữa đáp lại mẹ Lục, vừa ở trong lòng nghĩ, hiện tại nói gì cũng còn hơi sớm. Đến cả hắn còn chưa hiểu rõ được lòng mình, nói chi đến chuyện khác. Dù rằng hắn thật sự rõ ràng bản thân hướng tới cô gái nhỏ kia... Hắn nghĩ, nếu ở trong vô hình hắn đã cùng cô có một mối liên kết sâu xa như vậy thì nhất định duyên phận sẽ không bạc. Hắn có thời gian, cô có thời gian, họ luôn có đủ thời gian để xác định những mối quan hệ từ mông lung đến rõ ràng. Không cần cứ mãi quấn quýt vấn đề này.
Thuận theo tự nhiên đi.
Tựa như sau mười năm hắn bỗng nhiên lại trở về nơi này, lại gặp cô gái nhỏ có khả năng năm xưa luôn âm thầm ở sau lưng hắn nhìn ngắm mà chưa từng dám tới gần.
Nhút nhát như vậy... Mười năm cũng không thấy thay đổi nhỉ.
...
"Nghe tin gì chưa?"
"Tin gì vậy?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-xin-dung-de-y-den-toi/3079412/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.