Ấy vậy mà cái nhướng mày này của bà lại khiến Hạ Đình hiểu lầm. Nhưng cô còn chưa kịp làm ra hành động lâm trận bỏ trốn nào thì đã nghe mẹ Lục nói: “Không phải rất khó nghe, cháu cứ nói chuyện thoải mái đi.”
“Được rồi a Chiêu, con đưa cô bé lên phòng tắm rửa thay đồ trước đi rồi xuống ăn cơm.”
Bà nói với Lục Chiêu xong thì đi vào phòng bếp.
Nhưng đi nữa đường thì bà lại ngừng, quay đầu nhìn Hạ Đình: “Cháu đừng ngại, cứ xem như nhà mình, có gì không biết cứ hỏi a Chiêu.”
“Cảm ơn dì đã chiếu cố.”
Hạ Đình biết lúc này chạy cũng không kịp nữa, chỉ đành phóng lao thì theo lao, cúi đầu lễ phép nói.
“Ừ. A Chiêu!”
“Con biết rồi.”
Lục Chiêu đáp lại một tiếng, đặng đẩy vai Hạ Đình đi về phía cầu thang.
Mẹ Lục ở phía sau hình bóng lưng cao lớn chồng lên thấp nhỏ dần hướng lên lầu mà không nhịn được lắc đầu. Càng ngày càng giống cha nó…
“Đứa nhỏ này…”
Mẹ Lục cũng không biết nói làm sao, chỉ đành trước để đó, đi vào bếp chuẩn bị cơm tối.
Hạ Đình bị động để cho người con trai đẩy lên lầu, một chút phản kháng đều không làm được. Đến khi đứng trước cửa phòng hắn, không thể nhìn thấy được mẹ Lục ở dưới lầu nữa cô mới hạ thấp giọng oán giận nhìn hắn nói: “Cậu có thể không cần hành xử tùy ý thế không?”
Lục Chiêu không nói gì mà chỉ nhìn cô.
“…”
Hạ Đình nữa bất lực, nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-xin-dung-de-y-den-toi/3079379/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.