Lục Chiêu bất đắc dĩ muốn chết nhưng tâm trạng thật sự đã tốt hơn rõ ràng. Trong lòng hắn ôm cô gái nhỏ, không thể nói là không thỏa mãn được. Hắn sao không biết cô gái nhỏ đang dung túng hắn… Không, cô vẫn luôn đối với hắn muốn gì được nấy, mặc cho hắn càn quấy quá phận. Hiện tại là vì muốn xoa dịu hắn… Cho dù thái độ của cô thật chẳng đúng gì cả. Nhưng chính vì cô là cô nên mới có thể khiến cho hắn bình tĩnh lại.
“Bao giờ cậu sẽ đi?”
Hạ Đình cười khúc khích đủ rồi thì hỏi.
“Chưa biết. Nhưng cha tôi đến rồi.”
“Cha cậu?”
Cô đúng là chưa từng thấy cha của hắn bao giờ nhưng chưa từng hỏi qua. Phải thôi, trừ khi người con trai tự nói, chứ còn lâu cô mới chịu hỏi hắn.
“Mẹ tôi với ông ấy cãi nhau. Bà ấy bỏ về Hoa quốc, tôi theo cùng. Hiện tại ông ấy đến rồi. Chỉ cần ông khuyên được bà về…”
Thì hắn cũng phải về, Hạ Đình vừa nghe đã hiểu.
Tuy không hỏi nhưng Hạ Đình vẫn có thể mường tượng được chút chút gia cảnh nhà hắn. Hắn không có gánh nặng học đường, cô biết. Dù hắn học rất giỏi. Cho nên việc học tập nữa năm nay đối với hắn không phải là thứ hắn sẽ để tâm. Có thứ để ý, có lẽ là chính bản thân cô.
Có thể một thời gian sau đó, khi hai người họ xa cách đủ lâu hắn có khi sẽ quên cô, không còn lưu luyến cô nữa thì sẽ khác. Nhưng còn hiện tại, cô có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-xin-dung-de-y-den-toi/3079330/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.