“Thật ra mình rất muốn xem cậu ta có thể nhận ra mình giữa biển người này không?”
“Rồi cậu định làm gì?”
Hạ Đình cười khổ hỏi.
“Nếu tâm trạng mình vui… Nếu cậu ta dò hỏi cậu ở nơi nào thì mình sẽ nói cho anh ta nghe.”
Tống Lan cười cười, mắt nhìn tháp Eiffel cao ngất trước mặt, chiếc cằm như được gọt đẽo tinh tế giương cao lên đầy kiêu ngạo, bên trong lời nói lại đầy vẻ ban ơn khiến Hạ Đình bất đắc dĩ lại không biết nên nói sao với cô nàng. Cô không ngốc nghếch mà cho rằng cô nàng có thiện ý đâu. Mấy năm nay cô nàng chưa từng ngừng kêu cô hãy mau quên người con trai ki đi kìa. Cô nàng một chút đều không có ý thức được mỗi lần cô nàng nhắc đến còn không phải là đang gợi lên nổi nhớ của cô với người ta, cứ như vậy mà nói tận năm năm. Hạ Dình không chỉ không quên được mà càng thêm nhớ thương người con trai kia. Hơn nữa mỗi lần như vậy cô còn sẽ mơ thấy hắn…
“Được rồi, mình phải đi rồi.”
Cô nàng nói đến đây cũng không đợi Hạ Đình nói gì đã cúp máy. Đến nhanh, đi cũng nhanh như vậy đó, hệt như một cơn gió khiến Hạ Đình bất lực không thôi. Rốt cuộc thì mục đích cô nàng gọi cho cô là gì đâu?
Hạ Đình nhìn chằm chằm điện thoại một hồi mới lắc đầu đặt nó xuống rồi trở lại trước máy tính.
LuxVarDan: Tôi phải đi rồi.
Tin nhắn này đến lúc Hạ Đình đang nói chuyện với Tống Lan.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-xin-dung-de-y-den-toi/3079297/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.