Đến chiều thì hai người dọn dẹp đi về, cô vì muốn cảm ơn anh đã dạy học cho mình nên đã mời anh đi ăn, anh cũng không từ chối.
Lục Hàn:" Lên xe!"
Giản Nhu:" Được!"
Lục Hàn chở cô bằng xe đạp của anh, cô mặc dù có chút sợ té nhưng vẫn không dám nắm gốc áo của anh, hai tay đều để lên đùi của mình.
Buổi chiều hoàn hôn thật đẹp, ánh nắng len lõi qua từng khe hở của lá làm nên khung cảnh nên thơ, anh chở cô bằng chiếc xe đạp trên con đường những lá cây bay theo làn gió khi anh đạp qua chúng, nhìn từ ngoài vào người ta sẽ lầm tưởng cô và anh là một cặp với nhau.
Lục Hàn: " Tới rồi!"
Giản Nhu:" Ừm!"
Hai người tìm một chỗ ăn vừa có thể ngắm cảnh hoàng hôn, hai người từ đầu đến cuối vẫn chưa nói chuyện với nhau câu nào, anh thấy không khí này thì không được thoải mái nên đã mở lời trước.
Lục Hàn: " Từ nay khi ở lớp cậu có thể hỏi bài tôi!"
Giản Nhu:" Thật vậy sao?"
Lục Hàn:" Ừm!"
Giản Nhu:" Cảm ơn cậu!"* Mỉm cười*
Lục Hàn:" Không có gì!"
Anh cũng không hiểu bản thân mình lại nói thế với cô nữa, từ lúc thấy Giản Nhu ở thư viện anh liền nhịn không được mà chạy qua chỗ cô để tìm cô, Thấy cô cách xa mình thì khó chịu, Anh rất tham lam bởi nụ cười của cô.
Anh chỉ muốn bản thân mình có thể ngắm nụ cười ngọt ngào của cô mãi. Ánh chiều tà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-trinh-chung-ta-hen-ho-di/2702929/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.