Editor: JingJing
Sau khi Phó Vân Hiên rời đi, một mình Thường Đình ngồi ở trước cửa một lúc.
Hôm nay dần vào cuối xuân, hoa ở mọi nơi đều đang dần dần héo tàn.
Cô lấy điện thoại mở khung trò chuyện của mình với Thẩm Đàm ra, nhưng do dự một lúc vẫn chưa nghĩ ra phải gửi gì.
Màn hình cứ sáng rồi tắt, sau khi lặp lại như thế đến mấy lần thì Thường Đình cất điện thoại xoay người đi vào nhà.
Thẩm Đàm biết cô đi đến đây để làm gì, nhưng chỉ bảo Phó Vân Hiên đưa đồ cho cô.
Không nói không rằng, bây giờ anh chẳng muốn gặp ai cả.
Trong lòng cũng đang rất buồn phiền.
Thường Đình trở về tắm rửa xong, lăn qua lăn lại ở trên giường không ngủ được, ngày mai còn phải đi học nhưng cô không tài nào chợp mắt được.
Trong lòng có tâm sự, vốn dĩ chẳng thể ngủ yên.
Cuối cùng cô đầu hàng, bò dậy khỏi chăn lấy điện thoại gọi cho Thẩm Đàm.
Chuông điện thoại vang đến hết nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Thường Đình không từ bỏ ý định, gọi tiếp cho anh. Ước chừng sau khoảng bảy, tám lần, rốt cuộc Thẩm Đàm đã nghe máy. Điện thoại vừa thông nhưng anh lại không nói câu nào.
Cả hai bên im lặng trong một lúc ngắn ngủi, Thường Đình nói: “Cậu ăn cơm chưa?”
Thẩm Đàm chân trần đứng ở bên cửa sổ tầng 1, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn ánh trăng vắng ngắt ngoài cửa sổ.
Anh không đáp lời, hít thở cũng rất nhẹ, bên chân là những lon bia lộn xộn.
Thường Đình đợi một lát rồi nói tiếp: “Nếu cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-tham/1732692/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.