Sau 5 phút. Thường Đình đang mua trà sữa ở tiệm ven đường, hai người đi theo phía sau có gương mặt khá giống nhau. Thẩm Bội xoa mặt, hung dữ nhìn Thẩm Đàm ở bên cạnh nói: “Đến mức thế sao?” Thẩm Đàm cười lạnh. Lấy Thường Đình ra để nói đùa với anh, đương nhiên phải đến mức này rồi. “Là bạn gái của anh thật à?” Thẩm Bội hỏi tiếp. Thẩm Đàm: “Bớt lo chuyện người khác đi.” “Cái này mà gọi là lo chuyện người khác à?” Thẩm Bội bác bỏ anh: “Là ông đây quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của anh đó!” “Quan tâm chuyện của mình đi.” Thẩm Đàm cũng không thèm nhìn cậu. Thẩm Bội cười lạnh: “Được, em biết rồi, là anh yêu đơn phương đúng không, người ta không có ý gì với anh.” Nói xong còn thấy rất đúng nên bổ sung thêm: “Lúc nãy em nói cậu ấy là bạn gái của anh. Nhưng người ta lại chính miệng từ chối!” Thẩm Đàm đi về phía cậu: “Muốn chết à.” Thẩm Bội rụt cổ lùi về sau. Thường Đình đang cầm trà sữa quay đầu lại nhìn hai người, Thẩm Đàm bèn dừng lại. “Bệnh viện thì bỏ đi, nhưng đây là trên đường đó.” Thường Đình nhắc nhở. Thẩm Bội trừng mắt nhìn Thẩm Đàm: “Có nghe thấy không?” Thẩm Đàm không khách khí nói: “Cút.” Thẩm Bội cau mày nói: “Anh không đến thăm ông ấy cùng em à?” Thẩm Đàm nhìn cậu, trong đôi mắt sâu thẳm có sự lạnh lẽo như băng: “Anh không ngại ở đây đánh em.” Thường Đình và Thẩm Bội đều nhạy cảm nhận thấy Thẩm Đàm đang nói thật. Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Thường Đình cắn ống hút, dè dặt nhìn Thẩm Đàm. Thẩm Bội lui về sau: “Không, không đi thì không đi, ông đây đi một mình!” Hai người đưa mắt nhìn Thẩm Bội đi về phía bệnh viện, Thẩm Đàm vẫn không lên tiếng. Thường Đình lặng lẽ nâng mắt quan sát anh nhưng bị Thẩm Đàm nhìn thấy, lườm lại cô. Thường Đình nghiêm túc hỏi: “Có phải lúc nãy cậu tức giận không?” Thẩm Đàm nói: “Không có.” Anh thấy trời đã tối bèn nói: “Đi về thôi.” Thường Đình ở bên cạnh anh, thỉnh thoảng nâng mắt nhìn anh nói: “Người lúc nãy em trai cậu nói… đang bị bệnh sao?” Thẩm Đàm đáp ừm, không giải thích gì nhiều. Thường Đình phát hiện bầu không khí không ổn nên cũng không dám hỏi nhiều. Cô hắng giọng, cố ý chuyển đề tài, giả vờ tức giận nói: “Lúc nãy hai cậu đánh nhau, tớ bị té gọi cậu mà lại không phản ứng gì cả!” Thẩm Đàm nhìn cô rồi hỏi: “Té đụng chỗ nào?” Thường Đình chớp mắt nói: “Chân.” Thẩm Đàm lên tiếng: “Đau?” Thường Đình gật đầu, quyết định giả bộ cho đến cùng: “Đau đến không đi nổi.” Cho nên chúng ta gọi xe về nha. Thẩm Đàm dừng bước nhìn cô. Vẻ mặt Thường Đình vô tội, sau đó cô thấy Thẩm Đàm ngồi xổm xuống nói: “Lên đi.” Cô chợt sửng sốt. Quá bất ngờ nhưng cũng khiến người ta vô cùng vui vẻ. Trong lòng Thường Đình như có muôn vàn pháo hoa đang nở rộ, ngoan ngoãn trèo lên người để Thẩm Đàm cõng. Một tay cô cầm trà sữa, còn tay kia ôm cổ của anh, cảm nhận sống lưng rắn chắc của thiếu niên khiến cô thấy vô cùng an toàn. Hình như độ ngọt của trà sữa đã vượt quá mức khiến cho đuôi mắt cô luôn cong lên vui vẻ. Trong lúc Thường Đình hít thở cũng có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người anh, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái và sạch sẽ. Cô rất dè dặt cẩn thận nhưng không thể kiềm được con tim đang đập bình bịch, che giấu sự rung động này. Mỗi một bước Thẩm Đàm đều đi rất ổn định. Ánh ráng chiều đã biến mất mà thay vào đó là bóng đêm bao phủ cả bầu trời, đèn đuốc xung quanh sáng trưng, xe cộ và dòng người ngược xuôi. Anh cõng Thường Đình, yên lặng đi trong đám người. Thường Đình bắt chuyện với anh hỏi: “Cậu có thường liên lạc với em trai cậu không?” Nhìn ra được Thẩm Bội rất thích anh trai nhưng chẳng qua lại chảnh quá. Mục đích của những hành động lúc nãy rất rõ ràng, chính là muốn Thẩm Đàm chủ động liên lạc với cậu. “Liên lạc với nó làm gì?” Thẩm Đàm lạnh nhạt trả lời: “Thân ai nấy lo.” Thường Đình nhớ đến chủ đề mà lúc nãy anh cố ý né tránh, lẩm bẩm trong lòng nhưng lại rất tò mò, tuy vậy cũng không dám tiếp tục đặt câu hỏi. “Hai người trông giống nhau thật đấy.” Cô nói. Thẩm Đàm cau mày cười lạnh nói: “Có phải cậu té rớt luôn mắt rồi không?” Thường Đình: “…” Cô tức giận hừ một tiếng, cắn ống hút suy nghĩ rồi nói: “Tối nay tụi mình đừng ăn mì gói nữa được không?” Thẩm Đàm: “Muốn ăn gì?” “Ăn ở ngoài rồi trở về nhé?” “Được.” Thường Đình ôm cổ anh nói: “Cậu đã nghĩ mình thi vào trường đại học nào chưa?” Thẩm Đàm: “Chọn đại thôi.” “Chọn đại là chưa có nghĩ kỹ hả?” Thường Đình nghiêng đầu nhìn anh nói: “Nếu không thì bây giờ suy nghĩ thử đi?” Thẩm Đàm hỏi: “Cậu muốn đi đâu?” Thường Đình ngẫm nghĩ rồi bật cười: “Tớ cũng chưa nghĩ kỹ, không phải đang trưng cầu ý kiến của cậu sao?” Thẩm Đàm thờ ơ nói: “Tớ chọn đại.” Rõ ràng người này không hề nghe ra ý tứ của cô. Thường Đình không khỏi nghi ngờ, cô biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao? Chẳng lẽ muốn cô phải hỏi thẳng là cậu có muốn thi cùng một trường đại học với tớ không? Không được, thế thì trắng trợn quá. Trắng trợn quá khiến cô hơi ngại. Thường Đình nhìn chằm chằm vào sau ót Thẩm Đàm, cuối cùng từ bỏ. Vào lúc cô đang trầm tư nên đổi đề tài gì thì nghe Thẩm Đàm hỏi: “Cậu nói đi dạo với Dư Mai mà đi dạo tới Nhất Trung luôn à?” Thường Đình bật cười: “Cậu mới phát hiện à?” Thẩm Đàm: “Tới bên này làm gì?” “Dư Mai nói bên này có không ít anh trai chơi ván trượt rất giỏi nên bảo tớ đến xem.” Thường Đình ở trên lưng anh từ tốn đáp, đôi mắt đảo lung tung. Thẩm Đàm đáp ừm rồi hỏi: “Có nhìn thấy ai chưa?” Anh cũng điềm tĩnh ung dung. Trên mặt Thường Đình lộ ra chút vẻ rối rắm nói: “Thấy thì có thấy.” Thẩm Đàm: “Sao thế?” Thường Đình nằm trên lưng anh nhẹ nhàng nói: “Nhưng không đẹp trai bằng cậu.” Thẩm Đàm khẽ cười, lúc này mới không ném cô xuống. Buổi tối, sau khi ăn uống no say thì trở về, Thường Đình từ chỗ của Đa Quả biết được mẹ của cô vẫn chờ ở nhà cô bèn không khỏi thở dài. Hình như Thẩm Đàm có việc bận nên trở về đã để cô tự mình chơi, còn mình ngồi trước máy tính gõ phím. Thường Đình ở bên cạnh nhìn xem thử nhưng phát hiện mình xem chẳng hiểu gì cả nên rút lui. Cô đang làm đề thì điện thoại đột nhiên nhận được một lời mời kết bạn. Phần ghi chú viết: Tớ là Thẩm Bội. Thường Đình lặng lẽ quay đầu nhìn Thẩm Đàm, phát hiện anh vẫn chăm chú như cũ mới lẳng lặng click đồng ý. Vừa mới chấp nhận thì thấy Thẩm Bội lập tức gửi tin nhắn đến. “Lúc trở về, tâm tình anh tớ thế nào vậy?” Thường Đình không đáp mà hỏi ngược lại: “Sao cậu biết nick của tớ?” Thẩm Bội: “Bạn của cậu cho.” Thường Đình đỡ trán, không cần đoán cũng biết là ai. Cô ôm điện thoại rúc vào một góc trên sofa, từ từ trả lời: “Tâm tình rất tốt.” “Vẫn tốt?” Thẩm Bội tức giận đến mức gửi liền mấy sticker lật bàn: “Anh ấy không có một chút hồn bay phách lạc, lo lắng bồn chồn, luống cuống bối rối sao?” Em trai à, có lẽ môn ngữ văn của cậu không được tốt lắm. Thường Đình nhìn tin nhắn này thì rối rắm, gõ vài chữ trả lời: “Tại sao cậu ấy phải như thế?” Thẩm Bội không đáp lại. Thường Đình đợi một lúc cũng không thể đợi được tin trả lời. Bây giờ cô thật sự rất tò mò. Người mà Thẩm Bội nói đang bị bệnh chắc cũng là người họ Thẩm nào đấy có liên quan đến Thẩm Đàm nhỉ? Lúc trước nghe Phó Vân Hiên nói cha mẹ của anh đều mất, người bị bệnh cũng là người mà Thẩm Bội quen biết. Chắc là người thân họ hàng gì đó. Chẳng qua thái độ của Thẩm Đàm hơi lạnh lùng. Thường Đình đẩy cửa sổ ra, vuốt ve Tiêu Xanh. Những chuyện riêng này, bạn học Thẩm sẽ không chủ động nói cho cô biết. Mẹ chờ ở nhà cô được ba ngày thì rời đi. Có lẽ biết mình cứ ở nơi này thì Thường Đình sẽ không trở về nên bà không đi không được. Rời đi mấy ngày rồi trở về, Thường Đình lại có cảm giác hốt hoảng. Đây cũng là cách cô tuyên bố cắt đứt quan hệ với mẹ. Sau này sẽ tự dựa vào bản thân để sinh sống. Tiết Doanh và Chu Tài rất quan tâm đến cuộc sống một mình của cô ở bên này. Bạn bè quan tâm đến mức phá tan được nỗi cô độc Thường Đình ở một mình. Thời gian thi đại học đến gần, mọi người càng nỗ lực hơn so với trước kia. Sau khi Dư Mai và anh chàng kia chơi bời được khoảng một tuần thì cất đi tâm tư tình cảm đó, thấy chuyện học hành vẫn quan trọng hơn. Cố Minh cảm thấy rất kỳ lạ. “Cậu thật sự cảm thấy học tập quan trọng hơn cậu ấy à?” Cậu ấy hỏi. Dư Mai trịnh trọng gật đầu: “Đúng.” Cố Minh nhìn Thường Đình. Thường Đình nhỏ giọng nói: “Hôm qua cậu ấy mới biết người ta đã có người trong lòng.” “Quào.” Cố Minh tỉnh ngộ. Dư Mai hung hăng viết lên giấy, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Yêu đương gì mà yêu đương, học tập không quan trọng à! Phải thi đại học! Đợi tớ thi lên đại học rồi còn lo lắng không có anh đẹp trai theo đuổi tớ sao?” Cố Minh: “Có ý chí, sao không làm cho anh đẹp trai kia theo đuổi cậu đi?” Dư Mai: “… Cậu im miệng!” Thường Đình chớp mắt nhìn Thẩm Đàm ở phía trước. Gần đây Thẩm Đàm không ổn lắm. Cô cũng không thể nói chính xác là lạ chỗ nào, tuy mỗi ngày đều có liên lạc, cũng sẽ học cùng nhau ở trong tiệm nhưng cô cảm thấy Thẩm Đàm không ổn lắm. Số lần cau mày nhiều hơn bình thường. Giống như đang suy nghĩ một vấn đề khó gì đó. Thường Đình cảm thấy có liên quan đến chuyện lúc trước Thẩm Bội nói. Sau khi tan học, cô và Dư Mai đến thư viện mua chút sách, lúc chia tay nhau đợi xe hơi nhàm chán nên lấy điện thoại ra nói chuyện với Đa Quả. Kể từ khi biết Đa Quả thần thông quảng đại, mỗi lần cô nhàm chán sẽ tìm cô ấy chơi. Lắm lúc cô giống như đứa trẻ thử nghiệm nhiều chức năng trên người Đa Quả. “Món đồ mà tôi làm mất, không biết còn có thể tìm lại được không.” Thường Đình gửi hình ảnh vòng ngọc của bà ngoại cho Đa Quả. Đa Quả rất nhanh trả lời: “Đã kiểm tra mục tiêu vị trí cho cô bé rồi.” Thường Đình: “?” Cô kinh ngạc lập tức vung tiền gọi xe đi theo bản đồ đường đi mà Đa Quả gửi. Sau khi lên xe xong thì mới giật mình, chỗ này hình như hơi quen. Tài xế đến gần chân núi cũng không dám đi lên nữa, ông nói: “Chỗ này là khu tư nhân, nếu không có sự cho phép đi lên thì sẽ bị phạt tiền.” Thường Đình đành phải xuống xe. Cô ngước mắt nhìn khu núi trước mặt, rốt cuộc đã hiểu ra. Đây là nhà của Thẩm Đàm. Cô tìm đường núi từ từ đi lên. Hai bên con đường vô cùng xinh đẹp, có mấy cột đèn đường và mấy chiếc ghế gỗ để nghỉ ngơi. Thường Đình cứ như vậy đi bộ lên núi, tìm được nhà của Thẩm Đàm. Nhưng khi cô vừa mới đến gần thì phát hiện có gì đó không đúng. Có mấy chiếc xe đang đậu gần đó, trước cửa cũng có mấy người đàn ông mang giày da và tây trang màu đen. Thường Đình liếc mắt nhìn địa chỉ trên điện thoại, là chỗ này không sai vào đâu được. Nhưng nhìn qua bạn học Thẩm đang gặp phiền phức. Phó Vân Hiên đứng ở trước cửa, nhìn người đàn ông bên cạnh nói: “Các anh làm loạn như thế, cậu ấy tức giận thì tôi không quản nổi đâu.” Người đàn ông có vẻ hơi lớn tuổi hơn anh ấy, cau mày, vẻ mặt vừa lưỡng lự vừa lo lắng. “Tôi hy vọng cậu ấy có thể ra nói chuyện với tôi.” Quản gia Hứa nói. Phó Vân Hiên nhìn thấy cánh cửa đang đóng chặt nói: “Ông xem cậu ấy có đi ra không?” Quản gia Hứa thở dài. Thường Đình đứng ở bên cạnh xe, nghĩ thầm thời cơ mình tới hình như không đúng lắm, đang lo lắng có nên đi trước không thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở. Cô quay đầu nhìn lại, phát hiện Thẩm Đàm đi ra. Phó Vân Hiên kinh ngạc nhìn, quản gia Hứa cũng vui mừng. Nhưng Thẩm Đàm không để ý tới hai người mà nâng mắt nhìn Thường Đình ở bên cạnh xe nói: “Tới làm gì?” Nhóm người nhìn theo ánh mắt của anh, lúc này mới phát hiện Thường Đình ở phía sau. Thường Đình bị gọi tên, hơi xấu hổ cười cười, bất chấp nói: “Tớ, tớ đi ngang qua, mọi người cứ làm việc đi ạ.” Phó Vân Hiên bật cười. Đi ngang qua nơi này, thật sự là không dễ à nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]