Editor: JingJing Đầu bếp mới đến dạy nhóm thiếu niên cả ngày, hai bên ở cạnh nhau khá hòa hợp, không xuất hiện những cảnh lật bàn hay ném kem táo bạo. Nhưng khi đầu bếp tuyên bố mình phải tan làm về nhà thì mọi người đều vui vẻ đến phát điên. Thường Đình ngồi bên cạnh bàn, cắt một miếng bánh mousse mà mình cố gắng làm cả ngày. Thẩm Đàm không khách khí, cầm lấy nĩa ăn trước. “Ăn ngon không?” Thường Đình nâng mắt nhìn anh. Thẩm Đàm đáp ừm, vẻ mặt không đổi nhưng động tác lại không ngừng. Thường Đình cắn một miếng, bản thân cảm thấy cũng tạm được. Cô nhìn nhóm thiếu niên vui vẻ ôm nhau reo hò, chớp mắt nói: “Lần thi này tớ cũng không được hạng nhất.” Thẩm Đàm ăn bánh kem, không lên tiếng. Thường Đình chớp mắt nhìn anh: “Không phải cậu muốn dạy tớ sao? Lần này tớ không được hạng nhất, có phải vẫn có thể tiếp tục đến đây học không?” Thẩm Đàm dựa vào cạnh bàn nhưng không ngồi, vì thế cụp mắt nhìn cô nói: “Cho dù không phải là vì học tập thì đây cũng là nơi cậu muốn đến thì đến.” Thường Đình sửng sốt, sau đó lại cảm thấy anh nói có lý. Phần sân sau này thì không nói nhưng ở đây là một cửa tiệm. Đương nhiên cô muốn tới thì tới rồi. Nhưng mà cô càng muốn đến chỗ khu sân trước xem thử hơn. Thường Đình cất giấu chút tâm tư, nhìn về phía khu trước. Chưa được một lúc thì Thẩm Đàm đã bị người khác gọi đi, trước khi đi còn bảo Thường Đình phải đợi anh, sau khi anh về sẽ đưa cô đi. Lúc này đã tối rồi. Thẩm Đàm đi chưa được một lúc thì Khúc Huy đang cầm bánh mousse mà Triệu Lực Dương làm đi sang đây để cô nếm thử, còn mình thì cười đến nước mắt giàn giụa. Triệu Lực Dương ở bên cạnh bóp cổ của cậu ấy để cố gắng ngăn cản Thường Đình. Thường Đình nhìn thứ bị nhão thành một cục, khó khăn động cái nĩa nói: “Tớ, tớ, tớ… còn muốn sống thêm vài năm nữa.” Khúc Huy vỗ bàn: “Ha ha ha ha ha…” Triệu Lực Dương ôm lấy trái tim bị tổn thương của mình ngồi xổm xuống. Thường Đình nghe thấy phía trước truyền đến tiếng nhạc, cô tò mò nhìn sang hỏi hai người: “Phía trước kinh doanh sao?” “Vẫn luôn kinh doanh.” Khúc Huy cười đủ rồi bèn lau nước mắt nói: “24 tiếng.” “Đó là ở khu trong mới kinh doanh suốt 24 tiếng.” Triệu Lực Dương xoay đầu bổ sung: “Ở khu ngoài thì 10 giờ tối đóng cửa.” Thường Đình xem đồng hồ, bây giờ mới hơn 8 giờ. Khu trong và khu ngoài đều chưa đóng cửa. Cô biết phần ở khu trong là gì, vì thế chớp mắt nhìn hai người. Khúc Huy và Triệu Lực Dương khựng lại, cả hai nhìn ra phía sau, cẩn thận dò xét: “Muốn đi à?” Thường Đình dùng sức gật đầu, nhỏ giọng nói: “Lúc này Thẩm Đàm không có ở đây, A Thụ vừa kêu cậu ấy đi làm việc rồi, chắc phải bận khoảng nửa tiếng nữa mới quay về.” Đã suy nghĩ xong phần tính toán này rồi. Chỉ thiếu người dẫn đường. “Vậy… anh ấy đã từng nói không được dẫn cô bé đến sân trước chơi.” Triệu Lực Dường sờ đầu thể hiện vẻ chần chừ. “Không phải bên trong là nhạc nhẹ sao? Tại sao không thể đi vậy!” Thường Đình nâng mắt nhìn cậu ấy với đôi mắt trong veo, gương mặt chính trực: “Đi nghe mấy chị gái ca hát cũng không được sao? Tớ muốn đi nghe chị Tước Tước hát ở bên trong mà nhóm A Thụ nói từ rất lâu rồi!” Khi nghe thấy cái tên Tước Tước, Triệu Lực Dương không khỏi nhìn Khúc Huy. Người ở phía sau sờ cằm nói: “Đi vào bên trong cũng không phải không được, đi, nhân lúc trước khi anh ấy quay về dẫn cô bé đi nghe thử!” Thường Đình giơ dấu tay “hi”, cầm lấy con pikachu đứng lên. Khúc Huy nhìn thấy, khóe mắt giật giật: “Mang pikachu theo cùng à?” Bên đó có gì cần trừ tà? “Lông xù có cảm giác khá an toàn.” Thường Đình cười cười giả tạo. Được thôi, cô gái nhỏ thích mấy kiểu này. Khúc Huy và Triệu Lực Dương dẫn cô đi ra khu ngoài. Lúc A Thụ xuống lầu không thấy bóng dáng của Thường Đình đâu bèn hỏi người bên cạnh đang dọn dẹp bàn ghế: “Bé Đình đâu?” Vẻ mặt người thiếu niên thành thật đáp: “Anh Huy dẫn ra khu ngoài chơi rồi.” A Thụ vừa mới uống một ngụm nước thì toàn bộ đều bị phun ra ngoài. Lúc này mà dẫn Thường Đình đi ra sân trước. Khu nhạc nhẹ kết cấu vô cùng thoải mái. Khiêm tốn nhưng cũng xa hoa, có những sắc thái bắt kịp trào lưu mà người trẻ tuổi yêu thích. Ánh đèn dịu dàng lại có vẻ hơi ngang tàn, không có những cảnh càn rỡ ở bên trong. Cô đứng trên hành lang lầu hai cúi đầu nhìn chỗ sàn nhảy, các cô gái mặc quần dài màu lam đang cầm microphone khẽ hát bằng giọng ca dịu dàng quyến luyến. Khúc Huy đứng ở bên cạnh, dựa vào lan can yên lặng lắng nghe. Hát rất hay. Thường Đình khẽ vuốt pikachu trong tay, nghe thấy Triệu Lực Dương đè thấp giọng nói: “Hôm qua hai người họ cãi nhau, còn buông mấy lời cay độc như tới đây nghe hát nữa thì chính là chó.” Thường Đình: “…” Cô yên lặng nhìn Khúc Huy đang ngoan ngoãn nghe hát, nội tâm thổn thức. Triệu Lực Dương lắc đầu cảm thán: “Đàn ông à…” Đều là chó. Nhóm Triệu Lực Dương vốn đều ra vào ở khu bên trong, ít khi đến khu ngoài nhưng nhân viên bên này vẫn biết họ. Khi nhìn thấy ba người ở trên lầu thì có phục vụ giơ tay lên tỏ ý có cần dọn bàn cho bọn họ không. Triệu Lực Dương khoát tay, tỏ ý mình tự lo liệu. Cậu ấy hỏi Thường Đình: “Có muốn xuống không?” Thường Đình lắc đầu, đang định đáp lời thì trông thấy hai ba người trông quen mắt đi vào. Nhóm Tống Hằng “ngựa quen đường cũ” ngồi xuống một cái bàn mình hay lui đến, rất nhanh đã có phục vụ đi qua hỏi. “Bọn họ thường tới đây sao?” Thường Đình nhỏ giọng hỏi. Triệu Lực Dương nhìn theo hướng cô chỉ, không nhịn được cười nói: “Chúng tôi ít khi đến khu ngoài nên không rõ lắm. Nhưng từ sau lần ở sân bóng kia thì có nhìn thấy ở trong tiệm, hỏi qua thì mới biết tên nhóc này thường đến đây.” Tống Hằng hoàn toàn thua Thẩm Đàm rồi. Thường Đình cảm thán lắc đầu, đang định đi loanh quanh ở phía trước nhưng trông thấy pikachu ở trong tay phát sáng. Cô lặng lẽ đeo tai nghe lên thì nghe thấy Đa Quả nói: “Cậu ấy đã biết.” Thường Đình: “…” “Đang xuống lầu.” Thường Đình lập tức xoay người bỏ chạy: “Đi đi đi!” Khúc Huy ngạc nhiên nhìn sang: “Sao thế?” Thường Đình: “Thẩm Đàm biết rồi!” Đầu tiên Khúc Huy khá sửng sốt, sau đó cùng Triệu Lực Dương xoay người bỏ chạy. Ba người vội vã chạy về khu sau nhưng vận may không tốt. Khi bọn họ chạy qua ngã rẽ thì bị người ta gọi lại: “Thường Đình?” Giọng nói này khiến Thường Đình dừng chân, kinh ngạc quay đầu lại. Trước mặt là một nhóm người mang giày tây, bọn họ đều có dáng vẻ ưu tú lịch sự. Không may là Tô Minh Hầu cũng ở trong đó mà ông ấy còn nhìn thấy Thường Đình. Lần này phiền phức rồi. Thường Đình xuất hiện ở khu bên trong khiến Tô Minh Hầu hiểu lầm. Khu bên trong chơi đùa những gì, ông lại hiểu rất rõ. Ít nhất tuyệt đối không nên để Thường Đình đến đây với chừng tuổi này. Vẻ mặt Tô Minh Hầu hơi trầm xuống, bước nhanh về phía Thường Đình. Khúc Huy thấp giọng hỏi Thường Đình: “Quen biết à?” Thường Đình do dự một lát rồi gật đầu. Tô Minh Hầu đi đến trước người cô, trầm giọng hỏi: “Sao con lại đến đây?” Thường Đình nâng mắt nhìn ông. Cô và người này thật sự chưa từng tiếp xúc với nhau nhiều, cho nên khi đối phương bắt chuyện trước thì cô nhất thời không biết phải làm thế nào. Tô Minh Hầu thấy dáng vẻ cô khó xử thì cũng cảm thấy đây không phải là nơi để nói chuyện, bèn nói: “Con đi với chú, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Thường Đình theo bản năng lùi về sau, đang định giải thích thì thấy Phó Vân Hiên ở phía sau đi lên trước. Anh ấy từ tốn nói: “Tổng giám đốc Tô, cho dù không thể thỏa thuận kinh doanh được thì cũng không thể cướp khách của tôi chứ.” Tô Minh Hầu thấy anh ấy ra mặt thì nhíu mày nói: “Đây là con gái của tôi.” Phó Vân Hiên hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn Thường Đình, rõ ràng rất kinh ngạc. Thường Đình cũng rất kinh ngạc nhưng cô phản ứng rất nhanh, Tô Minh Hầu nói như vậy chỉ là muốn danh chính ngôn thuận mang cô đi, vì thế lắc đầu nói: “Con ở đây chơi với bạn, sẽ về nhà đúng giờ, ngài đi đường cẩn thận.” Cô lùi về sau, rõ ràng muốn kéo khoảng cách với người ta. Khúc Huy và Triệu Lực Dương rất biết quan sát, che chở cho cô cách ra khỏi Tô Minh Hầu. Con gái nhà ai mà lại dùng kính ngữ là “ngài” để nói chuyện với cha chứ. “Thường Đình.” Tô Minh Hầu cau mày nhưng bị Phó Vân Hiên ngăn lại. Anh ấy nói: “Sếp Tô muốn làm loạn thì cũng phải xem đây là chỗ nào chứ.” Thường Đình gật đầu chào hỏi Tô Minh Hầu rồi xoay người rời đi. Chốc lát, Tô Minh Hầu nhìn Phó Văn Hiên ngăn cản mình, trầm giọng nói: “Trên chuyện làm ăn đừng đem con trẻ vào.” Phó Vân Hiên cười nói: “Tôi cũng không can thiệp bọn nhỏ làm gì.” Tim Thường Đình đập dồn dập, vừa gấp gáp vừa nặng nề. Trong lòng cô cũng biết là có chuyện phiền phức. Tô Minh Hầu không chỉ hiểu lầm cô chơi ở khu trong mà còn sẽ nói với mẹ, lúc đó mẹ vừa đến sẽ… đó mới là chuyện khiến cô nhức đầu. “Bé Đình? Bé Đình?” Triệu Lực Dương gọi cô mấy tiếng khiến Thường Đình hoàn hồn nhìn cậu ấy, thấy ánh mắt của đối phương mang theo vẻ lo lắng: “Cô bé không sao chứ?” “Không sao, không sao.” Thường Đình lắc đầu lia lịa. Khúc Huy đang định hỏi thì chạm mặt với Thẩm Đàm đang đi tới trên con đường nhỏ. Cả ba người đều giật mình, bất giác ngoan ngoãn đứng thẳng người. Vẻ mặt Thẩm Đàm nhàn nhạt nhìn Thường Đình nói: “Đi đâu?” Thường Đình hoảng hốt, lắp bắp đáp: “Đi, đi tìm Khúc Huy!” Khúc Huy: “…” “Đi khu ngoài tìm cậu ấy?” Thẩm Đàm cười lạnh. Thường Đình và Triệu Lực Dương nhìn nhau, lúc này tình hữu nghị cách mạng giữa hai người được ra đời. Triệu Lực Dương nghiêm túc nói: “Anh, anh biết không, hôm qua cậu ấy cãi nhau với Tước Tước, nói là nếu đến khu ngoài nghe cô ấy hát nữa thì chính là chó! Sao em có thể nhẫn tâm nhìn anh em của mình biến thành chó được chứ!” Thường Đình gật đầu liên tục nói: “Đúng đúng, tụi tớ, tụi tớ vì tránh Khúc Huy biến thành chó! Cho nên đến khu ngoài dẫn cậu ấy trở về!” Thẩm Đàm lạnh lùng nhìn Khúc Huy. Khúc Huy thầm nói hai người này là đồ vô lại bán đứng đồng đội! Cậu ấy hắng giọng, nhịn, vẻ mặt chân thành nhìn Thẩm Đàm nói: “Bé Đình và Triệu Lực Dương cũng là vì suy nghĩ cho em, em thề, em không có dẫn bé Đình đến khu ngoài chơi!” Thẩm Đàm khẽ gật đầu, vẻ mặt giễu cợt nhìn cậu ấy: “Chó thì đừng có nói chuyện.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]