Editor: JingJing Thường Đình tìm Thẩm Đàm, phát hiện anh vẫn ở hạng 27. Điểm số thay đổi nhưng thứ hạng lại không đổi. Anh lại không nghiêm túc nữa rồi. Thường Đình nhớ đến đề bài mà tối đó Thẩm Đàm giải thích, tin chắc thực lực của anh không chỉ như vậy. Chẳng qua anh không hề quan tâm đến học hành, cũng chẳng thèm quan tâm đến thành tích. Nhưng rất muốn biết thành tích thật sự của anh là bao nhiêu. Thường Đình nghĩ thầm trong lòng, Dư Mai nắm lấy tay cô kéo đi, hưng phấn nói: “Quá đỉnh đó bé Đình, có cậu ở đây thì tớ thi đại học chắc sẽ tất thắng! Tối nay tớ với Cố Minh mời cậu, cậu cứ ăn tự nhiên!” Cố Minh ở bên cạnh gật đầu một cách trịnh trọng. Hai người nói thế này khiến cô cũng rất vui. Dư Mai thoáng nhìn Tô Vi đi cùng với Lục Hoài ở phía trước, hạ giọng xuống cười hì hì nói: “Tô Vi đã xem điểm số rồi, chắc lại tức đến phát khóc khiến Lục Hoài đi dỗ.” Thường Đình cười híp mắt nói: “Cô ấy còn có người dỗ đó chứ.” Dư Mai hừ hừ nói: “Ai mà không có người dỗ chứ, tớ có anh của tớ, cậu có Thẩm Đàm.” Cố Minh: “?” Thường Đình và Dư Mai bất giác cùng nhìn sang Cố Minh ở bên cạnh. Vẻ mặt của Cố Minh chợt thê lương, không nói nên lời nào đi về phía trước. Hai người phía sau đuổi theo: “Cố Minh, cậu có tụi tớ là được rồi! Tớ dẫn theo con mèo cùng dỗ cậu!” Sau khi Thẩm Đàm đến trường thì nhận được sự quan tâm và chú ý không thua kém Thường Đình, thậm chí còn nhiều hơn. Nhưng tính cách của anh khá lạnh lùng, không dễ nói chuyện, người có can đảm dám đi lên bắt chuyện với anh cũng bị vài ba lời làm cho dọa sợ mà rút lui. Người duy nhất có thể nói được nhiều hơn một chút chỉ có bạn cùng bàn Từ Dương của anh. Nhưng chủ đề mà Từ Dương cảm thấy hứng thú rất nhiều, sau khi nói một tràng blabla thì Thẩm Đàm cũng không nhịn được nữa. Thấy dáng vẻ đối phương nhíu mày không kiên nhẫn, Từ Dương lập tức ra dấu ngậm miệng, thấp giọng nói: “Câu hỏi cuối cùng nhé! Câu cuối cùng! Tớ vô cùng tò mò! Tò mò đến sắp chết rồi!” Thẩm Đàm: “Vậy thì chết đi.” Anh nghĩ rằng chỉ có Thường Đình mới có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ thế này. Thường Đình chớp đôi mắt tò mò khi nhìn anh còn trông đáng yêu, nhưng đổi thành người khác… Sau khi Thẩm Đàm nghĩ đến đây rồi nhìn Từ Dương, làm mặt hờ hững. Chỉ có quỷ mới cảm thấy đáng yêu. Phạm Tư xoay người lại nhìn hai người phía sau, vẻ mặt hơi do dự nói: “Trước kia tớ có nghe nhóm Lâm Tú nói về chuyện liên quan đến Thường Đình.” “Chuyện gì đó!” Từ Dương lập tức hỏi tới. Phạm Tư nhìn Thẩm Đàm, phát hiện vẻ mặt của đối phương vẫn như cũ, không thấy sự dao động nhấp nhô nào nên trong lòng hơi vui vẻ. Cô ta làm ra vẻ khó xử nói: “Không phải chuyện hay ho gì… Nói là mối quan hệ giữa cậu ấy và Tô Vi không đơn giản… hình như là mẹ của cậu ấy có quan hệ với cha của Tô Vi.” Từ Dương nghe xong bèn kinh ngạc: “OMG! Chuyện này, này, này… chuyện này cũng khiến người ta nghĩ xa xôi quá mà!” Cậu ấy nghiêng đầu hỏi Thẩm Đàm: “Bạn cùng bàn, cậu có biết không?” Thẩm Đàm lạnh nhạt nhìn Phạm Tư, vẻ châm biếm nhàn nhạt khiến người ta nhìn vào rất khó chịu: “Cậu nói chuyện cẩn thận chút.” Phạm Tư bị anh nói như vậy thì con tim phát run lên, không cam lòng nói: “Là nhóm Lâm Tú nói mà!” Ngụ ý là không liên quan đến tớ. Thẩm Đàm cười lạnh một tiếng, lúc này Từ Dương lại có vẻ ngốc nghếch khờ khạo, vốn dĩ không để ý đến vẻ khó xử và không cam lòng của Phạm Tư, nghi ngờ chất vấn: “Nhưng đây là chuyện của người lớn, liên quan gì đến Thường Đình?” Phạm Tư: “…” Tức chết rồi! Cô ta tức giận quay người lên, quyết định không để ý đến kẻ ngốc này nữa. Thường Đình không nhận ra có điểm bất thường, trọng điểm của cô đều đặt vào điểm số chênh lệch với Lục Hoài, đang nghĩ thế nào để rút ngắn khoảng cách lại. Buổi chiều có tiết thể dục, là thời gian hiếm có để bọn họ có thể quang minh chính đại lười biếng. Sau khi hoạt động tự do, phần lớn mọi người đều chọn môn thể thao chơi bóng, Thường Đình không thích vận động nên cô đi tản bộ chuẩn bị trở về lớp để xem đề. Mới vừa tới chỗ cầu thang đã nhìn thấy Thẩm Đàm bất động đứng ở đó. Đôi mắt Thường Đình sáng ngời, đi qua đang định gọi anh nhưng Thẩm Đàm lại bị tiếng động làm cho quay đầu lại nhìn sang. Khoảnh khắc ăn ý xuất hiện trong chớp mắt. Thường Đình sửng sốt nhìn thấy ý không được lên tiếng trong mắt anh. Truyện Việt Nam Cô hơi nghi ngờ đi tới bên cạnh Thẩm Đàm thì nghe thấy có người nói chuyện ở bên trên. “Còn tức giận sao?” Giọng nam cười cười, cô không quen. Nhưng giọng nói kế tiếp lại rất quen thuộc. Tô Vi nói: “Mỗi ngày đều trông thấy cô ta ở trong trường, phiền.” Thường Đình: “…” Cô và Thẩm Đàm đang đứng ở đầu cầu thang chỗ thấp nhất, hai người nói chuyện đang ở khúc đi vòng lên trên. Cách bọn họ rất gần. Thường Đình không hề nghĩ tới chính mình sẽ có ngày cùng Thẩm Đàm nghe lén, nhưng không hiểu sao lại thấy rất kích thích. Ở ngay khúc rẽ đi lên lầu, vẻ mặt Lục Hoài bất đắc dĩ nhìn Tô Vi tức giận: “Học kỳ cuối cùng rồi, không còn bao nhiêu thời gian nữa. Cậu đừng ghét cậu ấy, cũng đừng để ý nữa, để ý đến tớ không được sao?” Tô Vi bị cậu ấy nói có hơi thẹn thùng, trố mắt nhìn qua nói: “Tớ để ý cậu làm gì!” Cô ta cắn môi dưới, vẻ mặt không cam tâm: “Tớ chỉ là… chỉ là không phục thôi, cô ta dựa vào đâu mà có thể vừa đến đã cướp vị trí của tớ, còn cao hơn tớ rất nhiều điểm nữa, cậu không biết ngày hôm đó cô ta rời đi có thái độ phách lối với tớ cỡ nào đâu! Vốn dĩ không phải là dáng vẻ đơn giản thuần khiết như các cậu thấy.” Sau khi Thẩm Đàm nghe xong bèn nhìn Thường Đình ở bên cạnh, anh lại muốn nhìn xem dáng vẻ phách lối của Thường Đình. Thường Đình nhìn vào mắt anh lắc đầu liên tục, cô ta nói bừa đó cậu đừng có tin! Về mấy lời độc ác của tớ so với hành động ngày hôm qua của cậu thì tính là phách lối gì chứ! “Vi Vi ngốc.” Lục Hoài đưa tay nhéo mặt của Tô Vi, giọng nói vô cùng cưng chiều: “Cậu ấy thắng được cậu, nhưng mãi mãi không thắng được tớ. Thường Đình kéo xa cậu bao nhiêu điểm thì tớ sẽ khiến cậu ấy thua tớ bấy nhiều.” Thường Đình: “Không ngờ hạng nhất là như vậy! Cô lẳng lặng mấp máy môi, có hơi khinh thường. Tô Vi nghe xong cũng rất thoải mái, vẻ mặt của đại tiểu thư rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều, cô ta kiêu ngạo hất cằm nói: “Tớ mới không cần, tớ sẽ dựa vào thực lực của mình để vượt qua cô ta.” “Được, vậy tớ sẽ bổ túc giúp cậu.” Lục Hoài cười nói. Tô Vi đi xuống dưới lầu: “Không cần, cô ta có thể thi được điểm thế này cũng xem như là có thực lực, tớ chỉ cần cô ta không thắng nổi cậu là được, ít nhất tớ có thể thoải mái một chút.” Thường Đình nghe thấy tiếng bọn họ xuống lầu thì trong lòng thầm nói không ổn, chỉ cần Tô Vi xoay người đi đến đầu hành lang bên này là có thể nhìn thấy hai người ở bên dưới. Cô theo bản năng đưa tay kéo Thẩm Đàm định né tránh nhưng tay vừa kéo người lại không di chuyển. Ngược lại Thường Đình còn chưa kéo được Thẩm Đàm mà còn bị kéo trở về. Cô hơi lảo đảo trở về bên cạnh Thẩm Đàm, nâng mắt nhìn Tô Vi và Lục Hoài đã đi đến góc rẽ. Hai cặp cùng nhìn nhau, bầu không khí vô cùng xấu hổ và im lặng. Vẻ mặt của Tô Vi thay đổi, phản ứng đầu tiên ở trong đầu chính là bọn họ có nghe thấy không? Ai cũng không lên tiếng, ngược lại Thẩm Đàm thản nhiên nắm tay Thường Đình dẫn cô đi lên phía trước. Mắt không chớp dẫn theo Thường Đình đi qua phía bên cạnh hai người đến phòng học ở trên lầu. Vào lúc hai người đi qua bên cạnh thì Tô Vi không kiềm được sự căng thẳng, thậm chí hít thở cũng nhẹ đi nhưng lại phát hiện hai người không nói gì, thậm chí cũng không cho mình một ánh mắt. Cô ta không khỏi buồn phiền, căng thẳng làm cái quái gì chứ! Sự chú ý của Thường Đình đã sớm chuyển qua ở trên tay rồi, đôi mắt cô nhìn thấy tay của Thẩm Đàm nắm tay mình, trong lòng đã vui như mở cờ. Sau khi đi xa, Thường Đình quay đầu nhìn đầu cầu thang, cười híp mắt nói: “Hạng nhất và hạng nhì thách thức hội đồng tớ.” “Sợ à?” Thẩm Đàm không xoay đầu lại, lên tiếng nói. Đương nhiên Thường Đình không sợ nhưng nghe lời này của anh, cô không khỏi đảo mắt nói: “Có một chút.” Thẩm Đàm dừng chân, lúc này mới xoay đầu nhìn cô. “Có gì phải sợ chứ?” Anh hỏi. Thường Đình đáp một cách hùng hồn: “Lục Hoài! Dư Mai nói cậu ấy không có ai địch nổi, chín năm giáo dục tất cả đều là hạng nhất, chưa từng bị bại.” Thẩm Đàm cười giễu cợt, dáng vẻ trông rất khinh thường. Thường Đình tiếp tục xông lên, cúi đầu tội nghiệp nói: “Lần này tớ còn bị cậu ấy kéo điểm ra xa như vậy, một điểm cũng không dễ dàng rồi, đằng này còn thua tận 20 điểm.” Thẩm Đàm nhíu mày nói: “Sợ thật ư?” Thường Đình gật đầu thật mạnh: “Sợ, rất sợ, vô cùng sợ!” Thẩm Đàm: “…” Cậu nói như vậy tớ mới không tin đó. Thường Đình thấy anh nhìn với ánh mắt nghi ngờ, cảm thấy mình làm bộ còn chưa tới nên nghiêm túc vào, một tay nắm lấy ống tay áo của Thẩm Đàm, đôi mắt đáng thương, trong giọng nói mang theo vẻ run run: “Thẩm Đàm, tớ sợ.” Ánh mắt Thẩm Đàm thoáng khựng lại, chợt nghe thấy tiếng bóng rổ rơi xuống đất, nâng mắt nhìn sang thì thấy Cố Minh và Từ Dương chẳng biết đứng ở trên hành lang từ khi nào, lúc này vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía bên này. Ánh mắt hai người nhìn Thẩm Đàm cũng đều có sự lên án thầm lặng. Từ Dương: Má, mọi người đều nói sợ! Cố Minh: Thẩm Đàm cầm thú, cậu đã làm gì với bé Đình vậy! Thẩm Đàm: “…” Thường Đình nắm chặt ống tay áo của anh, trong lòng cũng đang gào khóc, thời cơ không đúng, lần này hiểu lầm lớn rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]