Editor: JingJing
“Cậu nghĩ như vậy à?” Thẩm Đàm lạnh nhạt hỏi.
Thường Đình bất giác hơi ngượng ngùng, vội xoay người đi mở cổng: “Ý của tớ là cậu không quen nhìn Tống Hằng ức hiếp người lương thiện yếu đuối, cho nên mới dũng cảm đứng ra.”
Thẩm Đàm nhìn tay chân mảnh khảnh của cô, đáp ừm: “Là rất yếu.”
Thường Đình: “…”
Trọng điểm của cậu là gì thế!
Thường Đình tức giận hừ một tiếng, đứng trước cửa nhìn anh, tò mò nói: “Trước kia cậu uy hiếp tớ không được nói ra ngoài, bây giờ chắc là cả trường đều biết cậu không còn là bạn học Thẩm mà bọn họ biết nữa rồi.”
“Kế tiếp cậu tính làm gì?”
“Muốn làm thế nào thì làm thế đó.” Thẩm Đàm hờ hững trả lời, từ đầu đã không hề lo lắng.
Thường Đình cảm thấy khó hiểu hỏi: “Vậy trước kia cậu che giấu làm gì?”
Thẩm Đàm: “Tớ nguyện ý.”
Vẫn là câu trả lời tức chết người như cũ.
Thường Đình nói thầm trong lòng.
Thật ra cô hơi khó chịu.
Giống như là kho báu mà mình phát hiện ra đột nhiên bị công khai phải chia sẻ với người khác, trong lòng đương nhiên không hề nguyện ý rồi.
Cô không thể để Thẩm Đàm phát hiện ra kiểu suy nghĩ xấu xa này của mình nên chuyển tầm mắt nói: “Cậu không sao là tốt rồi.”
Vừa mới dứt lời thì có vài giọt mưa rơi liên tục lên mặt, cảm giác lành lạnh.
Thường Đình ngẩng đầu: “Trời mưa rồi… Đợi chút, tớ đi lấy dù cho cậu.”
Cô xoay người chạy đi, không cho Thẩm Đàm có cơ hội trả lời.
Trận mưa này vừa lớn vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-tham/1732672/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.