Editor: JingJing
Từ nơi này trở về chỗ phòng thuê còn một khoảng cách rất xa.
Nếu bình thường gọi xe thì sẽ mất 10 phút, nhưng bây giờ thì phải mất nửa tiếng.
Hai tay Thường Đình ôm chặt eo Thẩm Đàm, tựa lên lưng anh run lẩy bẩy. May mà càng về sau anh đạp xe càng ổn, thăng bằng căn bản đã ổn định nhưng đoạn đầu đón gió khiến cô bị dọa sợ đến nước mắt đã rơi ra rồi.
“Trước đây cậu chưa từng đạp xe đạp à?” Giọng mang theo âm mũi của Thường Đình vang lên bên tai Thẩm Đàm.
“Đạp rồi.” Thẩm Đàm nhớ lại ký ức đã quá lâu, trả lời hơi thờ ơ: “Sau này đã quên.”
Thường Đình: “Sau khi chạy Harley thì quên luôn à?”
Thẩm Đàm bật cười: “Có phải cậu đang vô cùng hối hận không để tớ chạy xe chở cậu về không?”
Thường Đình ôm anh không lên tiếng, trong lòng như đang thầm thừa nhận.
Hối hận, vô cùng hối hận.
Thẩm Đàm hừ nói: “Chưa thành niên thì đừng có suy nghĩ đến chuyện đó, ngồi đàng hoàng tử tế trên chiếc xe đạp của cậu nào.”
Thường Đình nghe xong khẽ cắn môi dưới, có hơi ấm ức.
Cô khịt mũi, hỏi Thẩm Đàm: “Tớ nghe thấy bọn họ gọi cậu là anh Thẩm, cũng nhờ cậu mà được thả ra sớm.”
“Cũng không phải phạm tội gì lớn, cùng lắm là bị giáo huấn một trận.” Thẩm Đàm không để tâm lắm.
Khi cô ngẩng đầu, gió đêm lành lạnh lướt qua gò má cô, lông mi đen dài khẽ run, nước mắt đã bị cơn gió mang theo mất.
Thường Đình nói: “Trọng điểm không phải là chuyện này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-tham/162806/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.