Buổi sáng mọi người đều chơi rất sung sức, đến tối thì đã thấm mệt nên chỉ quây quần bên đám lửa rồi...kể chuyện ma.
Chuyên mục này gây hứng thú cho không ít người, chỉ một số nhỏ thì không hề hưởng ứng. Trong đó có Dĩnh Thiên.
Cậu ngồi co gối lại, chui rúc vào người Vệ Manh, gương mặt chưa gì đã trắng bệch, nước khan liên tục.
Vệ Manh nhìn người bên cạnh mình đang lạnh ngắt người mà bật cười, " Chuyện tưởng tượng thôi mà, đừng có nghĩ ngợi nhiều. " Hắn ký vào đầu cậu một cái.
Người hôm nay đại diện kể chuyện không ai khác chính là Tống Phi Kiệt, còn người phụ hoạ cho màn kịch của hắn lại là Hứa Khê.
Hai con người này tăng động đúng lúc lắm, Phi Kiệt hắng giọng rồi bắt đầu huyên thuyên câu chuyện như đúng rồi của mình.
Ngọn lửa được đốt lên đang cháy bập bùng, màu vàng xen lẫn màu cam, hơi ấm dần toả ra nhưng vì câu chuyện của Phi Kiệt mà không gian ngày càng lạnh hơn.
" Lúc trước, cách đây cũng gần hơn hai mươi năm, tại khu rừng này, người ta đã phát hiện ra một cái hang động. Một cái hang rất rộng, có thể chứa được cỡ hai mươi người. Một hôm, có một đoàn người đi vào rừng chơi, bọn họ đi loanh quanh rồi lại bị lạc. Mọi người có đoán được bọn họ đi đến đâu không?" Phi Kiệt gằng giọng xuống nghe ồn ồn.
Mọi người xung quanh nuốt nước bọt rồi nói khẽ, " Chắc tới cái hang động đó."
" Đúng thế, bọn họ đi được một đoạn thì phát hiện mình đã đứng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-luu-manh/1310098/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.