Vệ Manh cùng Phi Kiệt nghĩ đến một nguyên nhân rồi khẽ thở dài, hai người liếc mắt nhau, không hẹn mà cùng hất mặt về cánh cửa, " Vào thôi."
Vào đến phòng là Vệ Manh đã phóng ngay lên giường, Phi Kiệt cũng không khá gì, hắn cũng thấy chán gần chết rồi.
" Có phải là ông có chủ ý không nhỉ?" Phi Kiệt để tay sau gáy, hắn rung rung đùi.
Vệ Manh nhìn trần nhà nghĩ ngợi, rồi đưa ra kết luận, " Chắc chắn là có chủ ý."
" Sao anh biết?" Phi Kiệt nghiêng mình nhìn hắn.
" Haiz...anh đang nghĩ đến...à mà thôi, thì anh đoán thế ấy." Vệ Manh chần chừ muốn nói nhưng lại nuốt vào lại.
Phi Kiệt khịt khịt mũi, hừ nhẹ. Không nói thì thôi, đây cũng không thèm nghe.
Hứa Khê từ khi trở lại trường thì ít nói hẳn ra, cậu cứ lầm lũi xách cặp rồi đi về phòng mình. Năm nay cậu không còn chung phòng với Cẩn Siêu nữa, điều này khiến đâu đó trong trái tim bé nhỏ kia cảm thấy mất mát.
Cậu đeo cặp trên vai, lững thững bước đến trước phòng, khẽ thở dài rồi đưa tay vặn nắm cửa đi vào trong.
Trước mắt cậu là một căn phòng ngay ngắn, gọn gàng và thơm tho. Cậu nhíu mày nhìn bạn cùng phòng, thật ngạc nhiên làm sao, chính là Tiểu Dĩnh.
Cậu ta vừa vào phòng liền làm cho nó trở nên gọn gàng, vừa mắt, Hứa Khê cảm thấy có chút thoải mái. Cậu chầm chậm bước tới bàn, đặt cặp xuống. Lúc này Dĩnh Thiên cũng vừa soạn đồ xong, cậu xoay người thì thấy Hứa Khê đang nhìn mình.
Vài giây đồng hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-luu-manh/1310085/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.