Cuối cùng ngày tháng tươi đẹp, yên bình lại trở về như cũ. Giang Á Thiên từ ngày bị Vệ Manh khinh rẻ thẳng thừng, ả đã hết bám đuôi theo hắn cũng như bày trò để phá Dĩnh Thiên.
Nhưng thay vào đó chính là cơn ác mộng khác, cơn ác mộng này là của chúng tất cả học sinh bọn họ. Kỳ thi cuối học kỳ hai.
Vệ Manh với Cẩn Siêu có lẽ là hai người đáng lo ngại nhất, suốt ngày lông bông không hề chép bài vở đầy đủ. Tập vở của hai người bọn họ có đầy đủ thì cũng nhờ vào bàn tay siêng năng của Tiểu Dĩnh và Tiểu Khê.
Buổi tối trước kỳ thi, Dĩnh Thiên còn ngồi hý hoáy ở bàn học thì Vệ Manh ngược lại chẳng thèm đoái hoài đến bài vở, hắn chỉ có việc ngồi cạnh cậu rồi làm đủ trò biến thái.
" Đại Manh a, cậu không ngồi yên được à?" Dĩnh Thiên bị hắn trêu chọc đến phát cáu, cậu buông bút, quay hẳn người qua trừng mắt giận dữ.
Vệ Manh thấy biểu tình đó của người yêu thì chỉ càng được nước lấn tới, hắn nhướn người hôn lên môi Dĩnh Thiên, bàn tay lại sờ soạng khắp nơi, lưu manh vén cả áo của cậu lên.
" Để tớ học bài a, Vệ Manh biến thái, Vệ Manh mặt dày...." Dĩnh Thiên vùng vẫy, cựa quậy người.
"....Học rồi mai cũng quên thôi." Vệ Manh ngoan cố cãi lại.
Mà đúng là với hắn thì tối nay học, sáng mai sẽ quên sạch sành sanh. Chẳng hiểu vì sao nữa nhưng mấy thứ đó đều không lưu lại trong não hắn.
Đáng thương thật đáng thương!
" Làm sao quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-luu-manh/1310081/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.