Hộp đồ ăn trên tay Dĩnh Thiên bị chao đảo gần rớt xuống đất, vừa kịp lúc cậu định thần lại, bước đi trở về phòng.
Á Thiên đang nói dối đúng chứ? Mình nhớ rất rõ, chưa bao giờ Vệ Manh qua đêm cả. Đêm nào cậu ấy cũng chỉ về muộn thôi mà.
Đúng rồi, là Á Thiên giở trò, là Á Thiên đang ghen. Nhưng tại sao trong lòng mình cũng khó chịu như vậy chứ? Cái bao tử này hình như không ổn, nó đau quá!
Cậu khẽ nhíu mày, một tay xoa xoa bụng. Đứng trước cửa phòng, Dĩnh Thiên cảm thấy có gì đó nặng nề. Tuy đã trấn an bản thân rằng những lời kia chỉ là nói dối, xảo trá, nhưng cậu vẫn không thể gạt nó một bên.
Dĩnh Thiên vừa cầm lấy nắm cửa thì Vệ Manh trong này cũng vừa lúc mở ra, hai người đối mặt nhau, bốn ánh mắt nhìn nhau đầy bất ngờ.
Vệ Manh vừa thấy Dĩnh Thiên liền kéo tay cậu lôi vào phòng, " Đi mua đồ ăn mà đi lâu thế? Tôi còn tưởng cậu bị gì rồi đấy, ngốc manh."
Dĩnh Thiên bị hắn mắng cũng không trả lời lại như thường ngày, cậu chỉ khẽ đi đến bên bàn, đặt hộp đồ ăn xuống, rồi lẳng lặng ngồi vào lấy đũa gắp thức ăn.
Vệ Manh bị cậu ném cho một quả bơ vào mặt, tâm tình hắn bắt đầu khó hiểu rồi phát cáu. Hắn đi đến ngồi xuống đối diện cậu, hai mắt nhìn chăm chăm vào gương mặt kia.
Dĩnh Thiên ngược lại hoàn toàn bơ hắn, bơ một cách phũ phàng. Cậu bình thản gắp thức ăn cho vào miệng nhai nhóp nhép, đối với cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-luu-manh/1310079/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.