Kể từ ngày hôm đó, Vệ Manh trở nên dịu dàng với Dĩnh Thiên hơn. Tuy ngoài mặt đôi khi vẫn còn hung hăng, hay bắt cậu đi mua đồ, song, hắn đối xử với cậu rất tốt.
Tốt đến mức cả Lữ Nhi với Cẩn Siêu còn phải ngạc nhiên.
Bây giờ đã là bảy giờ tối, Dĩnh Thiên vì muốn ôn tập thêm mà ngồi lại lớp cho đến trời tối. Lữ Nhi không nỡ để cậu ở một mình nên cũng ở lại theo.
Cả hai tập trung hý hoáy viết viết chép chép, miệng đôi lúc còn lẩm nhẩm vài con số. Lữ Nhi thật ra chỉ vì bạn mà ở lại chứ cậu không tha thiết gì mấy bài tập này cả, thành ra hai mắt cậu bắt đầu lim dim.
"...Tiểu Nhi." Dĩnh Thiên thấy Lữ Nhi nằm gục trên bàn, cậu khẽ lay lay.
Lữ Nhi gần chìm vào giấc ngủ thì bị lay dậy, cậu hé mắt, miệng ừm hửm gì đó không thể nghe rõ được. Dĩnh Thiên nhìn cậu khẽ lắc đầu, buồn ngủ thì cứ về phòng mà ngủ, tội tình gì phải ở đây với mình vậy không biết?!
Dĩnh Thiên nghịch ngợm nhéo má Lữ Nhi một cái khiến cậu ngồi bật dậy, khuôn mặt đang ngủ mà bị quấy rẫy trở nên tăm tối.
" Ai nha...tớ lỡ tay thôi, đừng nổi giận nha." Dĩnh Thiên rụt cổ, mắt liếc đến khuôn mặt khó chịu của người kia.
" Haiz, tớ ngủ cũng không yên với cậu nữa đó." Lữ Nhi phồng má giận dỗi.
Cậu ngồi dậy, vươn vai hai cái rồi ngáp một cái thật dài, nước mắt bắt đầu giàn giụa.
" Tiểu Dĩnh, cậu còn định học đến khi nào?" Lữ Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-luu-manh/1310063/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.