Chương trước
Chương sau
Sĩ số của lớp ba chỉ rơi vào tầm khoảng 50 học sinh, kỳ thật nếu ở nơi khác thì lọt top 30 cũng là chuyện rất đỗi bình thường, thế nhưng lớp ba lại là ban thực nghiệm trọng điểm, điểm bình quân những năm gần đây luôn cao hơn so với mặt bằng chung, mà Hứa Thâm lại thuộc nhóm học sinh có thành tích đếm ngược, vì vậy sự nỗ lực của anh phải tăng lên gấp bội.
" Cậu nói thật chứ?" Lâm Thiển bán tin bán nghi.
Hứa Thâm nhanh chóng xé một tờ giấy từ cuốn sổ tay: "Viết đơn làm chứng."
Lâm Thiển sững người nhìn anh hạ từng nét chữ lên giấy, sau đó kí tên vào cuối đơn.
" Có dám đánh cược hay không?" Hứa Thâm đẩy tờ giấy về phía Lâm Thiển, nhướng mày tỏ vẻ khiêu khích.
Lâm Thiển nhìn chăm chăm vào bản "hợp đồng" cá cược trước mặt mình, trong đầu ngầm tính toán cái được và cái mất.
Nếu cô thắng, liền có thể hớn hở đổi chỗ ngồi, tức là không bao giờ phải để bản thân mình rơi vào tình trạng đầu bù tóc rối, hay phải dồn hết tâm sức nghĩ cách đáp trả lại Hứa Thâm. Còn nếu xui xẻo hơn, thua trận, cô chỉ đành ngoan ngoãn thoả mãn nguyện vọng mà anh đề ra.
Mong rằng yêu cầu của Hứa Thâm không quá trớn, trọng điểm chính là chỉ còn khoảng một tháng nữa là tới kì thi rồi, với khả năng của Hứa Thâm thì thắng cược là điều không thể nào. Chẳng lẽ ông trời cũng muốn góp chút công sức vào kế hoạch tác chiến này sao?
Lâm Thiển dứt khoát giật lấy cây bút trên tay anh: " Cá cược thì cá cược, ai sợ chứ!"
Nhìn Lâm Thiển vì bị anh chọc tức mà giận đùng đùng, Hứa Thâm khẽ bật cười, cừu con sa vào bẫy rồi!
*
Cuối tháng sáu, cách ngày kì thi diễn ra không còn xa, bầu không khí lớp ba lúc này càng trở nên khẩn trương, nhiều khi còn ẩn ẩn chút áp lực. Rốt cuộc thì sau kì thi này, bọn họ liền kết thúc chương trình học của khối 11.
Thành tích toàn cao tam* của Nhị Trung năm nay đúng là không tồi, vì lí do đó mà gánh nặng đè trên vai đám người Lâm Thiển cũng ngày một lớn hơn. Nói cho dễ hiểu thì đợt này các bài kiểm tra ập tới như một cơn lốc.
*Khối 12.
Sau khi hoàn thành một vài bài test khảo sát kiến thức thường kì, khối 11 liền bắt tay vào việc phân ban. Vốn dĩ lớp ba là ban thực nghiệm thuộc phân khu khoa học tự nhiên, đại bộ phận học sinh đều chọn học Lý. Dựa theo thứ bậc xếp hạng thì cũng chỉ có mình Ôn Ánh Tuyết chọn học Văn, từ học kì sau sẽ chuyển tới ban Văn.
Cũng vì chuyện này mà mấy ngày nay Lục Bác Uyên buồn bực không vui, cuối cùng sau một hồi đắn đo suy nghĩ thì cậu rốt cuộc cũng đồng ý thỏa hiệp, tiếp tục hành trình quấn lấy Ôn Ánh Tuyết.
Cũng bởi lí do Lâm Thiển tiếp tục chọn học ban Lý nên không ít lần Hứa Thâm đứng trước mặt Lục Bác Uyên khoe mẽ, khiến những ngày cuối năm học của cậu càng trở nên khổ sở, thảm đến mức không nỡ nhìn.
Cuối tháng bảy, thành phố S tiến hành thống nhất lịch thi cuối kì cho toàn khối 11. Bởi vì vụ đánh cược mang tính lịch sử kia, Lâm Thiển vẫn luôn để tâm tới thành tích của Hứa Thâm.
Trước kì thi, Hứa Thâm vì muốn đảm bảo tính công bằng, liền bảo cô không cần kèm cặp cho anh nữa. Hừ, cô muốn xem xem nửa tháng anh tự học mà không có cô sẽ ra sao.
Một tuần sau kì nghỉ hè chính là thời điểm nóng nhất trong năm, theo thông lệ, học sinh Nhị Trung sẽ tựu trường để tham dự kì thi cuối kì.
Lâm Thiển lăn lộn tự hỏi suốt một tuần, cô cảm thấy chuyện mình thắng là ván đã đóng thuyền, như đinh đóng cột, thậm chí đã từng suy xét đến việc nên nói gì khi gặp mặt thầy Tần.
Nhưng mà, sự thật luôn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
"Mẹ kiếp Hứa Thâm, cậu đã thông suốt rồi sao?" Ngay sau khi có bảng thành tích, lời nói của Lục Bác Uyên tựa như một quả bom, làm lớp 3 nhất thời cảm thấy giật mình.
" Thâm ca làm sao cơ?" Vương Tuấn Võ ỷ vào dáng người nhỏ bé, chen người vào đám đông.
" Hứa Thâm tiến bộ nhiều như vậy ư........"
" Đúng đó, thật là khiến người ta bất ngờ đó nha!"
" Trời ạ, đến cả lão đại Hứa Thâm cũng biết lao đầu vào học rồi!"
Các đại gia xúm lại bàn tán, thốt ra lời cảm thán khiến cho Lâm Thiển có một dự cảm không lành.
Cô đứng ngoài đám đông, sau đó xoay người thoáng nhìn Hứa Thâm, người này khi không có tiết, sẽ rất tự nhiên nằm lăn ra bàn đánh một giấc ngon lành.
" Thiển Thiển! Cậu giỏi thật đó, vị trí đầu bảng vẫn không hề lay động!" Tống Tiểu Văn vật lộn mãi trong đám đông, cuối cùng cũng có thể thoát ra ngoài, vui sướng chạy về chỗ.
Trái lại, trên mặt Lâm Thiển không nhìn ra có chút gì là ý cười, cô sốt sắng hỏi: " Cậu có nhìn thấy tên Hứa Thâm nằm ở đâu không?"
Tống Tiểu Văn còn cho rằng Lâm Thiển là đang quan tâm tới thành tích của nhóm học tập, không suy nghĩ nhiều, vội vàng nói: "Mình có thấy, rất rõ là đằng khác, cậu ấy lọt top 30, hình như đứng thứ 29 đấy. Lâm Thiển à, cậu làm thế nào mà hay vậy?"
29.......Hứa Thâm thực sự đứng thứ 29!
Lâm Thiển chỉ có thể nở ra một nụ cười gượng gạo, hết sức khó coi: " Là Hứa Thâm có thiên phú, tự nỗ lực, không hề có chút liên hệ nào với mình."
Ngày tổng kết bài thi, một chữ Lâm Thiển cũng không nhét nổi vào đầu.
Đầu óc cô chỉ biết quay cuồng quanh vụ cá cược giữa hai người. Cô vừa phải nhẫn nhục chịu đựng ngồi cạnh Hứa Thâm, lại còn phải cắn răng đồng ý thực hiện yêu cầu của Hứa Thâm, ông trời đây là muốn trêu đùa cô sao?
" Cậu sẽ không bỏ trốn đấy chứ?"
Tan học, giọng nói trầm thấp của Hứa Thâm vang bên tai Lâm Thiển như muốn nhắc nhở cô.
Cô bị anh dọa cho hết hồn, nhanh chóng ngồi ngay ngắn trở lại: "Ai nói mình đổi ý? Mình đang nghĩ xem thành tích cậu vượt trội như vậy, vì sao trước kia cậu luôn bình chân như vại, vừa lòng với nó cơ chứ?"
Vốn dĩ cô chỉ muốn tìm một lý do để che khuất đi nỗi xấu hổ, ai ngờ chó ngáp phải ruồi, vừa hay đó lại là điều mà cô tò mò.
Cô ngồi cạnh Hứa Thâm lâu như vậy, mỗi ngày của anh trôi qua thế nào chẳng lẽ cô còn không biết?
Đi học, ra vẻ có ý thức học một chút: giờ tự học thì ngủ một giấc thật ngon lành, trong mười cuốn vở bài tập thì chọn bừa một quyển rồi làm qua loa cho có lệ. Duy chỉ có một điểm bất đồng, đại khái chính là mỗi ngày đều đọc qua một lượt sách, ngay cả quyển sách sinh học mới tinh cũng có thêm vài nét bút.
Làm thế thì đã có thể nhảy lên hai mươi hạng? Thì ra học sinh Nhị Trung cũng không đến nỗi nào nha!
Lâm Thiển mạnh dạn đoán rằng lần này thành tích của Hứa Thâm có sự chuyển biến lớn như vậy là do trước kia anh lười học, cố ý giả ngu để che mắt thiên hạ. Có điều anh vốn dĩ chỉ là một học sinh cao trunh bình thường, sao phải tốn công làm khó mình cơ chứ?
"Mình mới là người thắng cuộc, cậu chỉ cần thực hiện mong muốn của mình là được rồi, sao hỏi nhiều vậy." Hứa Thâm kiên nhẫn giải thích cho cô.
Lâm Thiển khẽ hừ một tiếng: "Không trả lời thôi, ai cần chứ. Có nguyện vọng gì thì mau mau nói, dám quá phận thì chết với bà đây."
"Yên tâm, một chút cũng không quá đáng."
Hứa Thâm dứt khoát giật một tờ giấy, tay thoăn thoắt viết một dòng chữ sau đó đẩy về phía Lâm Thiển.
Lâm Thiển nghi hoặc cúi đầu xem thử, ngó ngó nghiêng nghiêng mãi mới ồ một tiếng, hóa ra là địa chỉ nhà.
"Có ý gì? " Lâm Thiển khó hiểu.
"Những ngày sau cậu sẽ ra cửa chứ?"
" Chắc là... có đi"
"Có thể đi qua đêm chứ?"
"Qua đêm?!" Khuôn mặt Lâm Thiển lộ rõ vẻ khiếp sợ, sau đó dùng ánh mắt thăm dò nhìn Hứa Thâm, người này có biết mình đang nói gì không?
Hứa Thâm nhẹ khụ một tiếng, tận lực tỏ ra mình đang rất bình tĩnh:" Cái đầu nhỏ này sao suối ngày cứ suy nghĩ vớ vẩn vậy? Ý mình là nếu tối ra ngoài, tận khuya mới trở về, tầm 11 hay 12 giờ gì đó, có thể chứ?"
Lâm Thiển híp mắt: "Ra ngoài muộn như vậy, nói, cậu đang có ý đồ gì?"
"Cậu lo nghĩ nhiều làm gì, mình cũng không phải ông ba bị. Chẳng phải cậu đã hứa sẽ thực hiện mong muốn của mình hay sao? Định thất hứa hả?"
"Có thể bật mí trước chứ?"
"Ngày 13 tháng 8, hãy tới nơi này tìm mình."
"Chẳng lẽ cậu không sống ở tiểu khu Kim Hào Hoa nữa?"
"Đây không phải là vấn đề cậu nên quan tâm"
Lâm Thiển bĩu môi: " Còn không phải chỉ là top 30 thôi sao...... Vậy mình nên ra cửa từ lúc mấy giờ đây?"
"5 giờ đi, mình sẽ đưa cậu đi ăn"
"Xí, ai cần cậu mời!"
"Nhớ cho kỹ, 5 giờ chiều ngày 13 tháng 8, nhớ không nổi thì ghi ra giấy."
"Mình rất nhớ đó nha! "
Hứa Thâm chỉ để lại một lời nhắn ngắn ngủi, chuông vừa reo, cậu liền kéo Lục Bác Uyên rời đi trước.
Lâm Thiển nhìn mảnh giấy rồi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng chẳng thể lý giải được người này đang định bày ra trò trống gì.
Hiển nhiên xung quanh không có ai biết vụ đánh cược mang tính thế kỉ này, chỉ là sau khi có bảng điểm, sự tiến bộ của Hứa Thâm trở thành tin hot nhất vùng.
Người vui vẻ nhất phải kể đến Tần Thiên Nam, toàn bộ tổ chuyên môn khối 11 sao lại không biết Hứa Thâm là tiểu tổ tông của lớp 3, giờ mới ngồi cùng Lâm Thiển có hai học kỳ mà đã tiến bộ như vậy rồi à, đúng là khiến người ta bất ngờ mà.
Lớp 3 không còn Hứa Thâm đội sổ liền vụt lên trở thành lớp có thành tích bình quân cao nhất, các thầy cô khác dù ghen tị nhưng cũng chẳng thể làm được gì hơn, chỉ biết cam chịu rồi dùng ánh mắt hâm mộ mà dòm ngó bọn họ.
Vì chuyện này mà lão Tần đã sử dụng hết vốn từ hoa mỹ mình tích góp suốt nửa đời người để khen ngợi Lâm Thiển, hiển nhiên là tâng bốc cô lên tận trời cao.
Qua chuyện này ông càng thêm tin tưởng hình thức học tập mới, thầm tính toán sẽ tiếp tục áp dụng nó vào những học kỳ tới. Chỉ mới nghĩ đến thôi mà ông đã cảm thấy rất hưng phấn rồi!
Và Lâm Thiển, người đang nhàn nhã tận hưởng kì nghỉ càng không biết rằng hình tượng của mình trong lòng lão Tần đã được nâng lên một tầm cao mới, nói đúng hơn là một vị thần.
Lâm Thiển ngẩn ngơ nằm bất động trên giường, từ ngày ấy tới giờ cô vẫn chưa gặp lại Hứa Thâm.
Ngày qua ngày, nỗi tò mò trong lòng Lâm Thiển cũng lớn dần. Đứng trước tủ đồ, cô có chút do dự, nên chọn cái nào đây ta?
May là hai ngày nay mẹ cô đã trở về bên E thị, nếu không thì dù có chết cô cũng không tài nào rửa sạch nỗi oan này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.