Editor: Matcha
***
Nguyên bản Hứa Thâm đang nhìn hàng cây dưới sân trường, nghe Lục Bác Uyên nói vậy, anh xoay người nhìn cậu.
Lục Bác Uyên cười lên nhìn rất lưu manh, dáng vẻ như vậy khiến mọi người càng muốn đánh anh. Hứa Thâm không thể không ngừng suy nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu người bị Lâm Thiển tát là Lục Bác Uyên chứ không phải là anh.
Bỗng nhiên anh lại cảm thấy chiều hướng câu chuyện như vậy sẽ không tốt lắm, nếu cô tát Lục Bác Uyên thì lời đồn đãi sẽ không liên quan gì đến anh -- mọi chuyện sẽ thật nhàm chán!
Hứa Thâm im lặng không nói, Lục Bác Uyên vẫy tay trước mặt anh rồi nói: " Cậu đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"
" Suy nghĩ vì sao cậu còn chưa hiểu được đạo lý của người sống thọ" Hứa Thâm nghiêm túc nói.
Lục Bác Uyên bị lời nói của anh làm cho mắc nghẹn: " Mẹ kiếp! Hứa Thâm, cậu nói thế là có ý gì? Cậu còn chưa tha cho mình sao?"
Tâm tình của Hứa Thâm hình như rất tốt, anh xoa đầu ngón tay của mình trước mặt Lục Bác Uyên: " Mình không có ý gì, nhưng mình biết cậu đối với bạn học đang viết họa báo kia có chút hi vọng"
Bạn học đang viết họa báo?
Lục Bác Uyên nhìn theo thân ảnh của Hứa Thâm mà hướng về phía cửa lớp.
Đó không phải là Ôn Ánh Tuyết hay sao!
Lục Bác Uyên chạy tới đẩy hết người vây quanh lớp xem náo nhiệt, đi theo Hứa Thâm nói: " Hứa Thâm mày!"
Cậu mắng rất hăng say, khi cậu nhớ tới điều gì đó thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-danh-nguoi-thi-dung-va-mat/1095985/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.