Chương trước
Chương sau
Editor: Matcha
***
Tâm tình của Hứa Thâm bỗng nhiên trở nên đặc biệt tốt.
Anh cong khoé môi, nhìn bóng dáng nữ sinh phía trước, anh cảm thấy mình giống như mấy đóa hoa úa tàn bên ven đường được hồi sinh.
Cậu rất soái, còn rất uyên bác.
Thì ra anh trong lòng cô là như vậy.
Có một cảm giác kì lạ đang từ từ đi tiến sâu vào lòng anh, lần đầu tiên có một nữ sinh thú vị đến thế.
Trước kia Hứa Thâm ghét nhất là khi Lục Bác Uyên nói giỡn với đám con gái, anh cảm thấy có chút càn rỡ. Thế nhưng hôm nay chính anh "càn rỡ" một chút, thật có ý tứ.
Hứa Thâm đút tay vào túi áo đồng phục, lười nghĩ sâu đến nguyên nhân của cảm giác mới lạ kia, anh bước một bước thật dài, tiến về phía nhà ăn.
Thời điểm Lâm Thiển cùng Hứa Thâm trở về phòng y tế thì thấy Lục Bác Uyên đứng cách giường nghỉ khoảng một mét, cậu hệt như học sinh phạm phải lỗi lầm.
Lâm Thiển đi theo sau Hứa Thâm vào phòng, nhìn thấy tình huống quỷ dị này cô không thể thốt nên lời. Lục Bác Uyên thấy hai người bọn cô trở lại, cậu như nhìn thấy cứu binh, nhanh chóng chạy tới chỗ Lâm Thiển.
" Lâm Thiển, Ôn Ánh Tuyết cậu ấy không cho mình qua đó"
Lâm Thiển đi đến bên giường của Ôn Ánh Tuyết, đặt cháo và đồ ăn lên bàn.
" Lục Bác Uyên, cậu không sao chứ? Có hay không cần mình gọi bác sĩ khám giúp cậu?" Trong ấn tượng của Lâm Thiển, Lục Bác Uyên chính là một phú nhị đại*, bộ dáng hôm nay của anh nằm ngoài dự đoán của mọi người.
* Phú nhị đại hay còn gọi là Thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ.
" Mình không có bệnh!" Lục Bác Uyên hậm hừ đi đến chỗ Hứa Thâm.
Hứa Thâm cũng đặt đồ ăn trên bàn, Lục Bác Uyên túm lấy áo của anh nói: " Thâm ca, cậu không nói giúp mình sao?"
Hứa Thâm liếc nhìn cậu một cái, sau đó cậu làm như không nghe thấy chuyện gì, rồi dọn cơm ra bàn: " Ăn cơm, khéo sau này chỉ còn hai bàn tay trắng"
Lâm Thiển bưng bát cháo đến bên Ôn Ánh Tuyết, khi nghe thấy lời này cô cảm thấy có chút khó hiểu nhìn về phía Hứa Thâm anh.
Lục Bác Uyên nhíu mày, cái gì mà hai bàn tay trắng, thế nào là hai bàn tay trắng?
Không có một ai để ý đến cậu, Lục Bác Uyên đứng tại chỗ suy nghĩ, cuối cùng cậu cũng hiểu được lời nói của Hứa Thâm có ý gì.
" Hứa Thâm! Cậu dám mắng mình là 'liếm cẩu*'!" Lục Bác Uyên nói xong liền giơ nắm đấm như chuẩn bị muốn phân cao thấp cùng Hứa Thâm.
* Liếm cẩu "舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Hứa Thâm có chút ghét bỏ nhìn đôi đũa dùng một lần, nhưng anh lại thấy Lâm Thiển và Ôn Ánh Tuyết đều dùng thứ này, vì thế liền sử dụng thử.
Anh gắp một đũa rau cải dầu đặt vào hộp cơm: "Bạn học nữ còn không tức giận với cậu, sao cậu còn đánh mình?"
Hả?
Động tác của Lục Bác Uyên dừng lại ở giữa không trung, cậu quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Lâm Thiển cùng Ôn Ánh Tuyết che miệng cười trộm.
Thì ra anh em tốt đang giúp cậu a!
Lục Bác Uyên tỉnh ngộ, vừa nãy Ôn Ánh Tuyết cảm thấy tức giận với anh, nhưng bây giờ cô đang mỉm cười, tức là cô không giận dỗi nữa! Bị nói là 'liếm cẩu' thì sao chứ? Chỉ cần cô vui là được rồi!
Lục Bác Uyên ngồi xuống nói với Hứa Thâm ở bên cạnh: " Thâm ca thật lợi hại!"
Hứa Thâm đưa đũa cho cậu rồi bắt đầu dùng bữa.
Lâm Thiển ngồi ở mép giường nhìn Ôn Ánh Tuyết, rồi cô lại lén lút nhìn về Lục Bác Uyên.
Đột nhiên cô lại cảm thấy có chút đồng tình với đứa nhỏ ngốc Lục Bác Uyên.
Chính mình bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền, Lục Bác Uyên là một ví dụ điển hình.
Ôn Ánh Tuyết nằm nghỉ ngơi một buổi trưa, khi sang chiều đã khá hơn nhiều. Bốn người bọn họ trước sau trở về lớp học.
Tống Tiểu Văn nhìn thấy Hứa Thâm và Lục Bác Uyên đi theo cô cùng Ôn Ánh Tuyết trở lại, chờ Lâm Thiển quay về chỗ ngồi, cô nàng liền chọc tay cô nói: " Hứa Thâm và Lục Bác Uyên đi đến thăm hai cậu sao?"
Lâm Thiển nhìn thấy trong mắt Tống Tiểu Văn hiện lên vẻ bát quái, cô thở dài nói: " Không biết sao họ lại biết được chuyện này, thật là oan gia ngõ hẹp a........."
Tống Tiểu Văn che miệng cười, vẫy tay với cô.
Lâm Thiển liền tới gần chỗ cô nàng, Tống Tiểu Văn ghé vào tai nói với cô: " Trong tiết thể dục ngày hôm nay, Vương Tuấn Võ nhìn thấy hai cậu đến phòng y tế liền nói cho đám nam sinh biết. Hiện tại ai ai cũng đoán rằng Lục Bác Uyên thích Ôn Ánh Tuyết"
Lâm Thiển lập tức nhớ tới chuyện xảy ra ở phòng y tế. Lục Bác Uyên thích Ôn Ánh Tuyết, chuyện bát quái này, cũng không phải không có khả năng..........
" Vì sao cậu lại nói như vậy?" Lâm Thiển nhỏ giọng nói.
" Khi Lục Bác Uyên nghe tin Ôn Ánh Tuyết bị thương, cậu ấy sốt ruột đến mức không nhớ đường đi đến phòng y tế. Đám nam sinh đều đồn đãi như vậy"
" Chuyện này là Vương Tuấn Võ truyền đi?"
Tống Tiểu Văn lộ ra vẻ mặt " chính nó"
" Cậu nói xem cậu ta là nam sinh, sao lại thích bát quái như thế?"
" Cậu ta chính là 'người bạn tâm tình của chị em phụ nữ'" Tống Tiểu Văn cười hì hì nói.
Lâm Thiển suy nghĩ, cô cảm thấy chuyện này khá hợp lí nên cũng nở nụ cười theo cô nàng.
Mấy ngày sau, toàn bộ cao tam đều biết Lục Bác Uyên thích Ôn Ánh Tuyết. Chẳng qua loại như như vậy, các đại gia chỉ dám lén thảo luận, cũng không có ai ngủ ngốc đến mức tự đi kiểm chứng. Ôn Ánh Tuyết cùng Lục Bác Uyên dường như không biết đến chuyện này. Nhưng mọi người đều nhìn ra được, Lục Bác Uyên có một sự quan tâm đặc biết tới cô nàng.
Quan hệ hiện tại của Lâm Thiển và Ôn Ánh Tuyết tốt hơn so với trước kia. Cô thường xuyên mang theo đồ ăn vặt, ngoài cho Tống Tiểu Văn thì cô còn mua thêm thứ mà Ôn Ánh Tuyết thích.
Có thêm một người bạn tốt, Lâm Thiển rất vui vẻ, điều đặc biệt là người bạn mới này của mình lại học giỏi Văn, ngẫu nhiên Ôn Ánh Tuyết sẽ giải đáp thắc mắc bấy lâu nay mà cô chưa tìm được câu trả lời phù hợp.
Giữa tháng 9, qua mấy trận mưa mùa hạ, thời tiết dần chuyển lạnh.
Trời đã chớm vào thu nên thay đổi đồng phục là chuyện theo lẽ thường, đồng phục mùa thu rộng rãi thùng thình, nhưng lại ăn điểm ở sự thoải mái. Nữ sinh thích ăn diện thì không thích nó, có điều Lâm Thiển lại không như vậy, cô là người theo chủ nghĩa của sự đơn giản.
May mắn là Lâm Thiển đã theo kịp chương trình học ở Nhị Trung, cô cũng đã khá quen với cách dạy của các lão sư.
Vì trong một lần đạt được số điểm cao nhất trong bài kiểm tra Toán, thầy Tần còn cố ý khen cô thêm vài câu.
Công việc dạy học của thầy Tần rất có tổ chức, khen ngợi hay phê bình đều có, sau đó cuối bài thầy sẽ tổng kết lại nhưng kiến thức chính trong bài, tiết nào ra tiết nấy, tuy rằng chỉ số ít có đầu óc linh hoạt, nhưng ai nấy đều chăm chú nghe giảng.
Vài phút nữa tiết học sẽ kết thúc, theo thường lệ thầy Tần sẽ điểm tên Phó Hướng Chân.
Phó Hướng Chân là lớp trưởng lớp 3, đây cũng là lúc lớp trưởng phân công nhiệm vụ hàng ngày. Phó Hướng Chân đã quen với việc này, cô nhanh chóng lấy quyển sổ tay nhỏ ra.
" Ngày Quốc Khánh rơi vào tháng sau, năm nay chúng ta cũng phải viết họa báo trên bảng đen, Phó Hướng Chân em hãy chọn vài bạn đi viết bài" Thầy Tần nói.
Nói là tổ bảng tin nhưng thực chất chỉ có ba người, Phó Hướng Chân Lữ Đình Ngọc và Tống Tiểu Văn. Phó Hướng Chân quán xuyến việc chung, Lữ Đình Ngọc viết chữ còn Tống Tiểu Văn vẽ tranh. Trước giờ vẫn luôn là như vậy, Phó Hướng Chân là lớp trưởng đương nhiên sẽ nhớ rõ.
Chủ nhiệm Tần nói đến hai sự kiện khác, thay đang lật sách bỗng nhớ đến việc gì đó.
" Đúng rồi, Lâm Thiển"
Lâm Thiển không hiểu vì sao thầy lại gọi mình, cô đứng dậy.
Hứa Thâm vẫn luôn xoay bút trên tay đột nhiên ngừng lại.
Thầy Tần cười hoà ái: " Nghe nói trước kia em từng phụ trách bảng tin của trường đúng không?"
Nghe nói? Chắc là nghe điều này từ cậu đi?
Lâm Thiển khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn phải cố mỉm cười: " Em chỉ từng làm một lần, cũng không thành thạo lắm....."
" Không sao không sao, đã từng làm chính là đã có kinh nghiệm. Tổ bảng tin của lớp ta quá ít người, thầy nghe 4 chủ nhiệm khối 12 nói lớp họ có 6,7 người làm bảng tin. Hiện tại trường học đang xem trọng bầu không khí xây dựng như vậy, chúng ta cũng phải cố gắng"
" Lâm Thiển, hay là em thu đi theo Phó Hướng Chân làm bảng tin xem, Phó Hướng Chân em thấy chuyện này thế nào?"
Phó Hướng Chân vẫn luôn nở ra nụ cười khéo léo, thầy Tần đã quyết định, cô làm sao có thể nói gì thêm.
" Thành viên bảng tin của lớp mình xác thực ít hơn các lớp khác, em đã nghe lớp trưởng các lớp khác nói qua, rất hoan nghênh Lâm Thiển đến với nhóm"
Lâm Thiển kỳ thật cảm thấy Phó Hướng Chân không xấu, nhưng cô nàng chính là quá cứng nhắc. Nếu bạn lắng nghe cô ấy nói, bạn sẽ phải thở dài, đây sẽ là lời là học sinh trung học nói ra?
Thầy Tần đứng trên bục giảng rất hài lòng với quyết định của mình: " Lâm Thiển, vậy em hãy cùng nhóm Phó Hướng Chân đi chuẩn bị cho bảng tin lần này"
Lâm Thiển có thể từ chối sao? Tất nhiên là không thể.
Cô gật đầu rồi ngước mắt lên nhìn ánh mắt của Ôn Ánh Tuyết ngồi ở phía trước.
Lâm Thiển biết cô nàng đang lo lắng cho mình, rốt cuộc mấy ngày trước cô cùng nhóm người Phó Hướng Chân đã "đá xéo" nhau. Nhưng chuyện như vậy cô cũng không thể nói cho thầy Tần đi?
Lâm Thiển ngồi xuống, cô thấy Lữ Đình Ngọc quay xuống nhìn về phía cô.
Lữ Đình Ngọc không bình tĩnh được như Phó Hướng Chân, vẻ tức giận đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Ngược lại Tống Tiểu Văn rất vui vẻ, cô nàng còn lấy ra một quyển vở, cho cô xem những ý tưởng mình đã thiết kế.
Chuyện cô làm Hứa Thâm đều thu hết vào đáy mắt, anh lại tiếp tục xoay cây bút trên tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Có người ngoài mặt thì tỏ ra lạnh lùng vô tình, nhưng thực tế chuyện gì cũng để ý:))
***
Xin lỗi mọi người, hôm qua bận quá nên mình quên đăng truyện ^-^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.