Chương trước
Chương sau
Editor: Matcha
***
Lâm Thiển không nghĩ tới, Hứa Thâm ở Nhị Trung lại là một nhân vật phong vân*.
*nổi tiếng, nhân vật làm mưa làm gió.
Cô ngồi cùng bàn ăn với Vương Tuấn Võ và Tống Tiểu Văn, nhưng tới giờ mà cô còn chưa thể lấy lại sự bình tĩnh.
" Ha ha ha nghĩ lại vừa rồi gương mặt Tề Lập Viễn đặc sắc như vậy, chậc chậc chậc, ngày thường đến đứng ở cửa lớp cũng không dám, hôm nay lại dám thách đấu lớp mình" Vương Tuấn Võ vừa ăn vừa cười.
Khi ấy cao trung rất tò mò về kết quả chung cuộc trong trận bóng rổ giao hữu giữa lớp 3 và lớp 17, cuối cùng lớp 17 thua thảm hại, Tề Lập Viễn cũng đã thề không bao giờ bén mảng tới lớp 3 nữa. Việc này Lâm Thiển cũng vừa mới biết.
Lâm Thiển nghĩ tới hậu quả, nụ cười có chút ảm đạm.
" Lấy Hứa Thâm ra để làm lá chắn, hình như không tốt lắm đâu......" Lâm Thiển có chút do dự nói.
Vương Tuấn Võ lại không để bụng chuyện này:" Lá chắn gì chứ? Thân phận kia của Thâm ca, chỉ cần nói tên thôi cũng đã khiến người khác sợ rồi. Lâm Thiển cậu yên tâm, toàn trường đều đã biết chuyện này, không sao đâu"
" Toàn trường đã biết? Biết chuyện gì?" Lâm Thiển dừng đũa, cô có một dự cảm không được tốt cho lắm.
"Cậu không biết sao?" Vương Tuấn Võ có chút kinh ngạc nói " Toàn trường đều biết cậu tát Thâm ca mà vẫn bình ổn sống tốt. Mọi người đều nói rằng cậu có bối cảnh, đến Thâm ca cũng không dám chọc"
Vương Tuấn Võ nói chuyện với một biểu cảm đặc sắc, khiến cho Tống Tiểu Văn bật cười.
" Cậu còn cười được" Lâm Thiển chọc cô nàng, lại nói với Vương Tuấn Võ " Việc này là ai nói ra, sao mọi người lại biết rõ đến thế? Còn có bối cảnh gì chứ? Là mình không cẩn thận tát vào mặt Hứa Thâm, chứ không phải là cố tình"
" Cậu có cố ý hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng chính là sau này mình dám khẳng định với cậu Tề Lập Viễn không quấy rầy cậu nữa. Đây chính là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, bạn học mới không phải nên cảm ơn mình hay sao?"
Lâm Thiển nhìn Vương Tuấn Võ cười bỉ ổi, giờ mới kịp phản ứng lại:" Chuyện này không phải là cậu truyền đi chứ?"
Vương Tuấn Võ cười hì hì: " Mình chỉ nói Thâm ca bị đánh mà không trả đũa, những chuyện còn là do người khác tự thêm mắm thêm muối. Không phải cậu đã nhìn thấy biểu tình vừa rồi của Tề Lập Viễn sao? Có Thâm ca ở đây, lớp 17 của bọn họ đừng mong thắng lớp chúng ta!"
Lân Thiển thở dài một hơi:" Hôm nay là vì có Hứa Thâm làm lá chắn, nhưng còn sau này thì sao? Chỉ cần Tề Lập Viễn hỏi Hứa Thâm một chút liền biết hết mọi chuyện rồi?"
Vương Tuấn Võ lắc đầu: " Cậu vừa đến nên chắc không biết, Tề Lập Viễn mới không có gan đi tìm Thâm ca đâu. Trận bóng rổ năm ngoái cậu ta còn lớn tiếng thách đấu Thâm ca, kết quả liền mất hết mặt mũi. Cậu ta ăn no rực mỡ mới tìm phiền toái"
Lâm Thiển nhìn về phía Tống Tiểu Văn, thấy cô nàng gật đầu nói:" Trận đấu bóng rổ năm ngoái, Hứa Thâm dẫn theo người của lớp mình chiến thắng. Trước khi tranh tài Tề Lập Viễn nói ra nhiều lời cay độc, thế nhưng sau trận đấu cũng không còn can đảm mà ho hen. Làm sao cậu ta có thể đi tìm Hứa Thâm"
Lâm Thiển nhìn bàn thức ăn trước mắt, bất đắc dĩ nhún vai. Cô mới gia nhập hội "thu thập" tin tức, ngược lại vô tình cảm thấy dễ chịu. Nhưng có điều chuyện này khả năng cao sẽ có nhiều tai họa. Cô chỉ có thể cầu nguyện Hứa Thâm không biết tới việc này, cô chỉ mới chuyển tới, nhân vật phong vân như vậy Lâm Thiển cô chọc không nổi.
Nhưng cô không nghĩ ra, tên của Hứa Thâm lại có uy tín đến vậy. Sau chuyện của Tề Lập Viễn, Vương Tuấn Võ nói xong những gì cần nói, một lời cũng không nói không rằng, trực tiếp chạy đi.
Cô đang suy nghĩ rằng vì sao một người suốt ngày ngủ trên lớp lại có uy danh này, Lâm Thiển sâu sắc cảm nhận quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Quả thật Tề Lập Viễn sẽ không tìm đến Hứa Thâm, cũng có thể cậu ta có anh em tốt, chính là đám cẩu bằng hữu *, chắc sẽ có một vài người quen biết với Hứa Thâm.
*Bạn xấu.
Trong một giờ học của buổi sáng thứ hai, Tề Lập Viễn đã phái người đến cửa lớp 3.
" Đi ra ngoài" Người tới lớp 3 tên Tiền Hưng, hắn ta cũng không ngu, không trực tiếp tìm Hứa Thâm, mà tìm Lục Bác Uyên trước.
Chẳng qua hắn ta đến đây không đúng lúc, Lục Bác Uyên cùng Hứa Thâm đang nói chuyện ở hành lang, sở dĩ hắn không ngờ hai người đang ở cùng một nơi.
Nhà Lục Bác Uyên mở khách sạn, còn gia đình Tiền Hưng mở nhà hàng, hai bên cũng có chút hợp tác, nên hai người qua lại từ nhỏ. Tiền Hưng tới đây, cũng lên tiếng chào hỏi Hứa Thâm rồi mới nói chuyện cùng Lục Bác Uyên.
" Nghe nói lớp cậu có một học sinh mới chuyển đến, có phải hay không?"
Lục Bác Uyên vừa nghe, có chút cảnh giác nói: " Có tận hai người, cậu muốn tìm ai?"
Tiền Hưng liền cười cười nói: "Chính là cô em lớn lên trắng nõn sạch sẽ, tóc đen đuôi ngựa, khi nói chuyện còn rất có khí thế, hình như là họ Lâm?"
Lục Bác Uyên quay đầu lại nhìn Hứa Thâm, sau đó liền khoác tay lên vai Tiền Hưng nói: " Người cậu tìm là Lâm Thiển? Quả thật em gái kia có khí chất xuất chúng, trách không lại bắt mắt đến thế. Thế nào? Sao cậu lại đến lớp mình hỏi chuyện này?"
" Tò mò mà. Ngày hôm qua mấy người lớp mình cùng nhau đi ăn, ở nhà ăn gặp một cô em rất lợi hại, có người nói chính là cô em này, cho nên mới tới hỏi mới chút, không có gì" Tiền Hưng nhìn Hứa Thâm, liền uyển chuyển hỏi " Gần đây cô em này có không ít tin đồn, cậu có nghe nói không?"
Làm sao Lục Bác Uyên có thể không biết được? Vương Tuấn Võ chính là kẻ lắm lời nhất cái trường này. Chẳng qua Hứa Thâm còn đang ở đây, cậu đoán lớp 17 và Lâm Thiển đã xảy ra tranh chấp gì, cậu giả vờ mình không biết gì, tràn đầy vẻ tò mò hỏi:" Tin đồn gì thế, vừa mới chuyển đến thì có thể có tin đồn gì được chứ?"
" Cũng không phải chuyện to tát, ai cũng nói cô em này có bối cảnh, không ai dám chọc cô nàng, đánh người thì người khác cũng không dám trả đũa. Đây rốt cuộc có phải sự thật không?" Tiền Hưng nói lời này với Lục Bác Uyên, nhưng ánh mắt lại len lén nhìn Hứa Thâm đang dựa người vào lan can.
Có vẻ Hứa Thâm đang nhìn cây cỏ hoa lá, nghe xong lời này cũng không có phản ứng gì.
Lục Bác Uyên cũng nhìn Hứa Thâm, trong lòng cậu lúc này đã cười như điên, lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nhịn cười. Cậu hắng giọng, đề phòng mình bật cười, cố gắng trở nên nghiêm túc nói:" Người ta vừa mới chuyển đến, có thể có bối cảnh gì? Đều là tin đồn nhảm nhí....."
"À......" Tiền Hưng như đang suy nghĩ gì, gật đầu mới cái.
Nhưng Lục Bác Uyên lại nhìn Hứa Thâm thêm một lần, mới nói:" Có điều cô em này rất lợi hại, dù sao cũng học lớp 3, lớp mình, chắc cậu cũng biết."
Tiền Hưng nhìn Hứa Thâm rồi lại nhìn Lục Bác Uyên hơi hơi gật đầu, lộ ra biểu tình chỉ hiểu được mà không thể thốt thành lời được.
Tiền Hưng giống như đã hiểu được chuyện gì.
Không phủ nhận, đây chính là âm thầm chấp nhận.
Hiện tại trong lòng của Tiền Hưng, hình tượng của Lâm Thiển bất chợt trở nên uy vũ hơn. Ai có thể nghĩ đến, lời đồ này không phải là giả! Một cô gái nhỏ xinh như vậy, thế nhưng lại có thể trị được Hứa Thâm khiến cậu ngoan ngoãn nghe lời không dám phản bác, đây là lợi hại đến mức nào cơ chứ!
Lục Bác Uyên nhìn ra được Tiền Hưng đã hiểu chuyện, cậu rất già dặn vỗ vai Tiền Hưng: " Người anh em, mình khuyên cậu một câu, người lớp 3 đều không dễ chọc, nhất là con gái lớp 3. Ngay cả đàn ông lớp 3 chúng mình cũng không thể chọc các cô nàng này"
Tiền Hưng thấm sâu điều này vào trong đầu, sau đó liền vội vàng chạy đi.
Người đi rồi, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy, rốt cuộc thì Lục Bác Uyên cũng không cần phải nhịn cười nữa.
" Ha ha ha ha ha ha" Cậu vịn vào lan can cười to, cười đến nỗi không thể đứng thẳng được " Ngoạ tào* Hứa Thâm, cậu cũng có ngày hôm nay ha ha ha"
*1 câu mắng chửi thô tục đã được cách thức hoá để không bị thô tục, trong Tiếng Việt thì đồng nghĩa với " ĐM".....
Hứa Thâm liếc nhìn cậu:" Buồn cười?"
Lục Bác Uyên khó khăn nói: " Không buồn cười sao?"
Cậu nhìn chằm chằm Hứa Thâm ba giây: " Mình hỏi cậu, Tiền Hưng vừa mới đến dò hỏi sự kiện kia, sao cậu lại không phủ nhận?"
Nếu như Hứa Thâm ở ngay trước mặt Tiền Hưng phủ nhận chuyện này, Lục Bác Uyên nghĩ trong vòng một tuần, các lời đồn trong trường sẽ đổi hướng gió. Cậu nghĩ rằng Hứa Thâm rất tin tưởng Lâm Thiển, điều đó không phải rất dễ để nhận ra sao?
Nhưng có một vấn đề chính là theo tính tình của Tề Lập Viễn, nhất định hắn ta sẽ tìm cơ hội khiến Lâm Thiển mất mặt, nhất quyết cậu ta phải trả thù.
Cho nên từ đầu đến cuối Hứa Thâm không nói gì, Lục Bác Uyên cũng biết đến hậu quả về sau, bỗng nhiên chuyện trở nên hết sức có ý tứ.
" Đây là chuyện rất quan trọng sao?" Hứa Thâm hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.
Lục Bác Uyên hơi híp mắt: " Người anh em cậu có hay không muốn nghe mình nói một câu thật lòng?"
"Nói"
" Ban đầu mình nghĩ cậu nhìn thấy Lâm Thiển khóc mà không tức giận là bởi vì cậu còn chiêu sau, nhưng giờ mình lại cảm thấy....." Lục Bác Uyên dừng lại nhìn biểu tình của Hứa Thâm, cười rất có thâm ý " Hứa Thâm, có phải cậu đã nằm gọn trong lòng bàn tay Lâm Thiển rồi không?"
Sắc mặt Hứa Thâm vẫn như thường, thậm chí còn có điểm khinh miệt nói: " Nhìn từ bất kì góc độ nào, mình cũng không có lí do gì để giúp người lớp 17"
Cậu nói xong, tiếng chuông vào học vang lên. Lục Bác Uyên ở phía sau khẽ hừ một tiếng: " Hứa Thâm cậu đứng lại cho mình, chúng ta chờ xem! Xem ai nói đúng!"
Chuyện này không khác nhau là mấy so với trong suy nghĩ của Lục Bác Uyên, Tiền Hưng trở về sẽ nói cho Tề Lập Viễn, sau đó lời đồn càng lan rộng ra, vì vậy câu chuyện có thể biến tấu những phiên bản như Hứa Thâm cũng không phủ nhận bản thân mình bị ăn một cái tát, có thể nhìn ra được những tin đồn đều là sự thật, khối 11 lớp 3 có một học sinh rất lợi hại.
Lúc này Lâm Thiển mới nghe được chuyện này từ Vương Tuấn Võ. Thời điểm trong giờ học Lâm Thiển nghe được tin này, cô dè dặt nhìn Hứa Thâm, hiếm khi người nọ không ngủ, không biết đang đọc sách gì, giống như anh hoàn toàn không biết mình đang bị người ta lôi ra bàn tán.
Cô nhún nhún vai nói: " Hứa Thâm thật sự nói vậy?" Cô vốn nghĩ rằng khi Hứa Thâm biết chuyện là lúc cô đi đời nhà ma, chẳng lẽ Hứa Thâm không muốn cùng cô so đo?
Vương Tuấn Võ ngồi trước mặt Lâm Thiển, cậu nhích tới gần, thấp giọng nói:" Ai biết được, dù sao thì người trong lớp 17 nói như vậy, cũng không ai có gan đi hỏi Thâm ca. Nếu không thì cậu đi hỏi một chút?"
Lâm Thiển lắc đầu: " Nếu không phải mình vì thất thủ thì làm sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Mình còn có thể không biết xấu hổ mà đi hỏi Hứa Thâm?"
Lí do cô tới Nhị Trung học rất đơn giản, là mẹ cô muốn cô học trong ngồi trường đứng số một số hai toàn tỉnh, Lâm Thiển cô trốn tránh còn không kịp đây, làm sao mà dám đi tìm Hứa Thâm?
Vương Tuấn Võ cười hì hì: " Có điều thực sự mà nói lần này Thâm ca làm ra chuyện này thật đúng là khiến người khác không ngờ tới" . Truyện Teen Hay
" Cậu nói vậy là có ý gì?" Lâm Thiển cảm thấy mỗi khi Vương Tuấn Võ lộ ra vẻ mặt tươi vui kia, chắc chắn không phải là chuyện tốt.
" Từ trước đến nay Thâm ca chưa từng đối đãi với ai tốt như vậy đâu, chỉ riêng cậu là không giống"
" Cư xử tốt? Tính tình tốt?" Lâm Thiển bĩu môi nói
" Cậu nhìn biểu tình của cậu ta đi, cái dáng vẻ khinh thường đó, vậy mà gọi là tính khí tốt?"
Vương Tuấn Võ ngoắc ngoắc tay nói " Không không không, cậu không biết đâu, nếu trước kia dám có người tát vào mặt Thâm ca thì có lẽ cậu ấy sẽ đánh chết người đó ngay tại chỗ."
Lâm Thiển nhìn về phía Tống Tiểu Văn nói:" Lời cậu ấy nói đều là sự thật?"
Tống Tiểu Văn lén lút ăn quà vặt, ăn xong miếng khoai tay mới lên tiếng: " Mặc dù mình chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng mọi người đều nói vậy"
Lâm Thiển trộm nhìn Hứa Thâm, mặc dù cô cảm thấy anh không thích giao lưu với mọi người, nhìn qua cũng có chút đáng sợ, nhưng ước chừng nói đánh người ngay tại chỗ, chắc là cũng không đúng lắm?
Không biết tại sao cô lại có chút đồng tình với Hứa Thâm. Dù sao thì anh cũng là một đại soái ca, lại bị người ta đồn đại tính tình hung dữ như vậy, không biết trong lòng anh cảm thấy thế nào?
Lời đồn đãi có nhiều hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến trật tự trường, cô chỉ là có chút phiền não khi mới vừa tới trường học liền gây nên nhiều chuyện như vậy, Lâm Thiển cũng không thể lơ là việc học.
Tiết cuối sáng thứ ba là giờ thể dục, theo sự sắp xếp của Nhị Trung, thông thường thì đầu học kì sẽ có một bài thi khảo sát, thuận tiện đánh giá năng lực của học sinh. Nam chạy 1000 mét kết hợp hít đất, nữ chạy 800 mét kết hợp với gập bụng.
Nhà trường cũng sẽ tổ chức thêm hạng mục cho cá nhân, dĩ nhiên Lâm Thiển không yếu ớt đến mức không làm nổi. Nhưng tố chất thể lực của mỗi người khác nhau, khó tránh khỏi có những người không giỏi vận động. Vốn dĩ chuyện này không có gì, nhưng có người lại cố tình nói ra.
Thời điểm nam sinh chạy 1000 mét, nữ sinh gập bụng ngay tại chỗ, lúc làm xong nhất thời không có việc gì làm, liền tụm năm tụm bảy đứng ở một bên nói chuyện phiếm.
Khi Lâm Thiển cùng Tống Tiểu Văn gập bụng xong thì bỗng nghe thấy âm thanh của Triệu Tịnh truyền đến.
" Học sinh cao trung hẳn là có tố chất thể lực để vượt qua thử thách, còn phải chạy thêm 800 mét, hiện tại cậu lại thở gấp như vậy, lát nữa phải làm sao đây?" Triệu Tịnh cũng là một trong ba người bàn luận về Lâm Thiển, cô có năng khiếu về môn thể dục, rất am hiểu việc chạy đường dài, bởi vì có thể lực tốt nên khi chạy nhanh hơn mọi người xung quanh nhiều.
Lâm Thiển cùng Tống Tiểu Văn nghe vậy nhìn sang, thì ra Triệu Tịnh nói những lời kia cho Ôn Ánh Tuyết đang ngồi ở bên cạnh.
Tác giả có điều muốn nói:
Hứa Thâm: dù nhìn ở góc độ nào thì mình cũng không có lí do giúp đỡ lớp 17.
Lục Bác Uyên: cho nên cậu có lí do để giúp Lâm Thiển?
Hứa Thâm:...... cút.
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã bình chọn cho mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.