" Tôi xin lỗi... "
" Cậu không có lỗi, không biết thì không có lỗi! "
" Ba mẹ cậu làm gì cậu rồi hả? "
"... "
Không thấy tiếng trả lời, tôi ngó xuống mới biết cậu ấy ngủ rồi. Tôi nâng người cậu ấy lên, đưa vào phòng ngủ của tôi, sau đó tôi cũng lấy chăn gối ra ngoài sofa. Tôi thao thức suy nghĩ vu vơ, sau đó cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trước, làm đồ ăn sáng sau đó định lên gọi Sở Thiên Uy xuống thì có điện thoại.
" Alo "_Tôi_
" Alo! Chị có phải là bạn học lần trước được anh hai em đưa về không ạ?"
" Em là em trai của Thiên Uy?! "_Tôi_
" Vâng! Đúng rồi ạ! Chị có biết anh hai em đang ở đâu không ạ?"
" Anh em đang ở... "_Tôi_
Tôi chưa nói xong thì từ đằng sau đã có một người dang rộng vòng tay ôm trọn cả thân hình bé nhỏ của tôi vào lòng, dịu dàng cất tiếng nói:
" Nghiên Nghiên à... " _ Sở Thiên Uy ngái ngủ nói, hai tay ôm chặt lấy eo tôi, đầu dựa vào vai tôi, dụi dụi _
" Tôi đang nghe điện thoại, đừng nháo! "_Tôi_
" Người cậu thơm quá đi mất! Mà ai gọi cậu thế? "_ Sở Thiên Uy_
" Em trai cậu gọi hỏi thăm cậu, hình như đang lo cho cậu lắm đấy!"_Tôi_
Nghe vậy, cậu ấy dựt điện thoại từ tay tôi, nói một câu:
" Anh vẫn ổn! Nhóc đừng lo! "_ Sở Thiên Uy_
Cúp máy rồi, cậu ấy tiếp tục dính chặt vào tôi, tôi khó chịu quay ra lên tiếng:
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-dang-ghet-toi-yeu-cau/920880/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.