Không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa!
Sau một hồi suy nghĩ linh tinh tôi cũng tỉnh táo trở lại. Tôi tự nhủ với mình chỉ cần tránh xa tên họ Sở này ra là sẽ sống yên ổn ở cái thế giới này. Điều kiện sống ở thế giới này rất tốt tôi không muốn bỏ lỡ nó mà quay về cuộc sống u tối trước kia của tôi.
____TUA____
Hết tiết, tôi nằm ườn ra bàn. Những gì nguyên chủ đang học tôi đã học qua hết cả rồi nên giờ học lại thật sự rất nhàm chán. Tôi lặng lẽ thở dài. Từ đầu buổi học tới thời điểm hiện tại tôi luôn có cảm giác có người đang nhìn mình. Hay có người đang theo dõi mình? Không, không, không chắc mình nghĩ nhiều rồi. Tôi lắc đầu qua qua lại lại vài cái.
Tôi cứ thế hồn nhiên ngồi suy tư mà không mảy may biết rằng thực chất tôi không có nghĩ nhiều mà thực sự đang có người nhìn mình. Người đó không ai khác ngoài Sở Thiên Uy! Cậu ta có vẻ cũng như tôi đang suy tư điều gì đó.
Tôi theo Phương Chi xuống căn tin trường mua chút đồ ăn. Một lúc sau, tôi vào lớp. Thấy Thiên Uy vẫn nằm úp mặt xuống bàn, tôi đi vào chỗ ngồi tiện thể đẩy qua cho anh ta một cái bánh ngọt.
" Bạn học Sở, cậu mệt hả? Ăn đỡ cái bánh lót dạ."
Không thấy có phản hồi, tôi liền sinh ra suy nghĩ anh ta khinh thường tôi. Tôi bực mình toan lấy lại thì anh ta ngồi dậy, chạm nhẹ vào tay tôi cầm lấy cái bánh. Tôi giật mình rụt tay lại, mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-dang-ghet-toi-yeu-cau/920867/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.