Tại sao tôi lại ở đây? Chẳng phải tôi bị tai nạn chết rồi sao? Chẳng lẽ tôi bị xuyên vào cuốn tiểu thuyết sáng nay?
Một loạt câu hỏi tôi tự đặt cho mình. Tôi ngồi ngẩn ngơ một lúc, quay sang thì chẳng thấy cô bạn đáng yêu đó đâu cả. Một lúc sau, cô bạn đó quay trở lại cùng với một vị bác sí trông khá chững chạc.
Cô bạn đó hấp tấp nói:
" Bác sĩ, đây là bạn cháu. Cậu ấy bị tai nạn được đưa vào đây 2 hôm trước. Bây giờ tỉnh dậy trông rất kì lạ. Bác sĩ xem xem cậu ấy có sao không ạ?"
Tôi nhìn cái vẻ mặt đỏ phừng phừng vì vừa dốc sức chạy đi gọi bác sĩ cho tôi mà cảm thấy buồn cười, cũng có chút cảm động. Cô gái nhỏ này có vẻ rất lo cho tôi, rất quan tâm tới tôi. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ cảm nhận được điều đó từ bạn bè hay gia đình. Bạn bè cùng lớp khi xưa ghét bỏ tôi, khinh miệt tôi chỉ vì tôi là một đứa mồ côi. Họ nói tôi là đứa không có cha sinh mẹ dạy, coi tôi là đứa mồ côi dơ bẩn, nghèo hèn. Họ bắt nạt tôi, cho người đánh tôi. Họ căn bản không coi tôi là con người. Ba mẹ tôi thì bỏ tôi từ khi tôi mới có chút nhận thức về cuộc sống. Tôi đã phải sống cô đơn lủi thủi một mình trong suốt 10 năm trời. Tôi còn từng nghĩ rằng một đứa như tôi thì đáng để được ai quan tâm? Vậy mà cứ cầu mong, tôi cảm thấy mình đúng là rất ngốc nghếch! Nay nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-dang-ghet-toi-yeu-cau/920865/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.