Thật kỳ lạ, tuy xung quanh là một màu đen kịt, nhưng Thời Dĩ An vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt sáng rực của Tô Gia Ngôn. Trái với vẻ cún con ngây ngô mọi khi, từ lúc yêu nhau, thỉnh thoảng lúc hai người thân cận, Tô Gia Ngôn lại vô tình để lộ biểu cảm gian tà của sói xám, lúc này cũng vậy. Thời Dĩ An đã lớn, cô đủ hiểu ánh mắt của Tô Gia Ngôn đang chứa đựng mong cầu gì.
Thế là cô kiễng chân, chủ động áp môi mình lên môi cậu.
“Mẹ kiếp! Cái nhà rách nát gì thế này, sao tối thui thế này?!”
Bỗng có tiếng Thời Dĩ Châu vang lên ngoài cửa. Cậu vừa kết thúc cuộc điện thoại với người yêu, lúc quay lại nhìn mới phát hiện trong phòng khách tối đen thui.
“Bà chị?”
“Chị An!”
“Tô Gia Ngôn?”
Thời Dĩ An hốt hoảng đẩy Tô Gia Ngôn ra, mở cửa bước ra ngoài:
“Chị đây! Sao thế?”
“Chị có thấy Tô Gia Ngôn đâu không? Mất điện rồi, không rõ cậu ta chạy đâu.” Thời Dĩ Châu mở điện thoại bật đèn lên, soi xung quanh, thấy Thời Dĩ An đang đứng ở cửa phòng ngủ, tóc tai hơi rối.
“Chị ngủ sớm vậy à?”
Thời Dĩ An hơi ngẩn người, sau đó cười: “Ha ha, hôm nay không biết sao lại buồn ngủ thế.”
Nói rồi cô đi tới, giật lấy điện thoại của Thời Dĩ Châu: “Đưa chị mượn, chị soi xem cầu trì có bị nhảy không.”
Nhân lúc ánh đèn chiếu sang chỗ khác, một bóng đen đi từ phòng Thời Dĩ An ra. Chỉ một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-cua-em-trai-la-soi/3596000/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.