“Thời Dĩ Châu, sao giờ này em lại ở đây?” Thời Dĩ Châu bị véo tai ngay trước mặt anh em tốt, cảm thấy rất mất mặt, bèn la oai oái gạt tay Thời Dĩ An ra, gào lên:
“Chị An, em đến tìm chị mà!”
Thời Dĩ An cau mày: “Tìm chị làm gì? Hơn nữa, trả lời câu hỏi, sao giờ này lại ở đây?”
Thời Dĩ Châu chột dạ, liếc Tô Gia Ngôn một cái rồi nói: “Chiều nay có tiết Thể dục, nhưng thầy giáo bị đau bụng bất chợt nên huỷ bỏ, bọn em được tan sớm. Em và bạn đang định đến tiệm sách tìm mua ít sách tham khảo, năm sau em cũng lên lớp 6 rồi mà.”
“Phải vậy không?” Thời Dĩ An quay sang hỏi cậu nhóc đi cùng, nhìn trông có vẻ thật thà.
Lúc ấy, Tô Gia Ngôn còn đang mải nhìn chằm chằm Thời Dĩ An, cô bất chợt quay sang, bốn mắt nhìn nhau làm cậu chột dạ, đỏ mặt cúi đầu gật lia lịa.
“Được rồi, chị tin bạn em, thế nên… đây, cầm tiền đi mua sách rồi về sớm nhé! Chị về nhà trước đây!”
Nói xong Thời Dĩ An quay người đi mất. Tô Gia Ngôn còn thất thần nhìn theo hồi lâu. Thời Dĩ An từ thuở thiếu niên đã nổi tiếng khắp trường vì vừa học giỏi lại xinh xắn, in dấu trong hồi ức của vô số nam sinh, cũng in dấu trong cả quãng thời gian thanh xuân của Tô Gia Ngôn.
Một lần gặp, cậu cả đời khắc cốt ghi tâm, còn cô thì chẳng có ấn tượng gì, nhưng Tô Gia Ngôn không thể nhắc, cũng không dám nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-cua-em-trai-la-soi/3595991/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.