Edit: Zhinn.
Sau khi rời khỏi công viên, cô đi lang thang trên đường, không có mục đích, tuyết trên đường bẩn thỉu do bị dẫm đạp, con đường trải dài về phía trước, hàng cây dọc hai bên đường đi, không nhìn thấy điểm cuối, chỉ có một mảng trắng xóa mênh mông.
Suy nghĩ của Chu Nghệ Tuế dần trôi theo con đường này, cuối cùng dừng lại ở ngôi nhà của Chu Nghệ Tuế tám tuổi và Đàm Phong mười tuổi.
Cô nhi viện Thành Lan.
Cô tiếp tục đi về phía trước, cô muốn trở về, trở về cô nhi viện Thành Lan trong ký ức.
Bầu trời rất cao, tuyết vừa dày vừa lạnh, chăn bông lúc nào cũng ẩm ướt, còn mang theo mùi ẩm mốc, hoa mận vàng nở rộ ở ngoài sân, khiến người ta đau đầu mỗi khi đông về.
Lúc đó Đàm Phong chỉ là một cậu bé, lén trộm sữa bò ở phòng làm việc của viện trưởng, hai người ngồi trong góc, Đàm Phong nói sữa bò không ngon nên tặng cho cô uống, còn anh thì ngồi bên cạnh nhìn cô uống.
Ánh mắt Đàm Phong lúc đó còn sáng hơn cả tuyết, anh nói, “Tuế Tuế, em thích uống sữa bò như vậy, đợi đến khi anh lớn, anh sẽ mua nhà, sẽ mua cho em thật nhiều sữa bò.”
Chu Nghệ Tuế mở to mắt, một bản tình ca buồn trong quán nhỏ ven đường đang vang lên, giai điệu bi thương, run rẩy trong tuyết lạnh.
Thật ra Chu Nghệ Tuế biết rõ, cô biết rõ thế giới này không có gì là mãi mãi, cô là cô nhi, ngay cả cha mẹ cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-cu/2466785/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.