Tiếng quạ kêu như thúc giục mọi người trở về nhà. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Tô Mang đứng trước sọt rác ở góc phố, dùng tay vén miếng băng gạc trên đầu ra, từng tia đau đớn như kích thích thần kinh toàn thân, hắn cắn chặt răng trải miếng gạc ra lòng bàn tay, nhìn vết máu đỏ, trong lòng mắng tên Vương Bân Bân mấy lần. Thật bực bội, tên ác ôn Vương Bân Bân không đánh vào mặt, mà lại cho hắn một viên gạch từ phía sau. Đúng là đồ vô liêm sỉ!
Không muốn nhìn lần thứ hai, hắn liền ném băng gạc vào thùng rác, Tô Mang vò đầu bứt tóc vài cái, với hy vọng có thể che đậy được vết thương trên đầu, đeo lại cặp sách, cố gắng bình tĩnh đi về nhà.
Thù này không báo không phải quân tử!
Nếu nói có phục không, Tô Mang nhất định không phục, nghĩ đến ngày mai đến trường, Vương Bân Bân nhất định sẽ đem đám bạn làm phiền, hắn cũng không sợ! Vừa vặn hắn cũng đang muốn vận động gân cốt, cho vị thiếu gia kia mở mang tầm mắt một chút, thấy chút máu! Nghiến răng nghiến lợi, Tô Mang đã nghĩ ra 108 cách hành hạ Vương Bân Bân ở trong đầu, gần như muốn thái thành thịt giăm bông, bắc lên chảo, nấu lên.
Nhưng mà thực tế như đang trêu đùa với Tô Mang, Vương Bân Bân lúc nãy vẫn còn ở trong lòng, đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà hắn. Hắn thấy Vương Bân Bân mang đồ đầy hai tay. Khi nhìn thấy Tô Mang, Vương Bân Bân đầu tiên là vừa kinh hãi vừa vui mừng, vừa xúc động vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-chung-ta-dung-lam-ton-thuong-nhau/1106903/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.