Dụ Vi Hề nghĩ mình là một con lợn, không, đến con lợn còn phải khinh bỉ chỉ số thông minh của cô ấy chứ.
Không ngờ trong lúc hoảng loạn cô lại chạy theo Mộ Tử Khâm mà lên luôn xe anh! Không ngờ cô lại tự chui đầu vào lưới!
Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ bên trán, chậm rãi chảy dọc đến cái cằm nhỏ nhắn của cô. Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Dụ Vi Hề thở thật sâu, đầu óc thoáng tỉnh táo lại.
Bây giờ chỉ có hai lựa chọn: Một là mở cửa xe, anh dũng nhảy xuống. Đương nhiên, với tốc độ của xe lúc này, làm thế chắc chắn sẽ chết. Hai là bị Mộ Tử Khâm đưa đến một nơi không ai biết đến, nhận lấy sự trả thù của anh ta. Mà nếu thế thì lại càng chết không có chỗ chôn!
Dụ Vi Hề trong nháy mắt đưa ra quyết định, cô lặng lẽ đặt tay lên cửa xe, ấn chốt mở, thế nhưng -- không có phản ứng gì?!
"Tôi đã khoá cửa xe lại rồi”. Mộ Tử Khâm không nhìn cô, chỉ nói bằng cái giọng lạnh như băng: "Cậu không đi nổi đâu”.
Hy vọng duy nhất của Dụ Vi Hề tan vỡ, mặt cô tái nhợt, bắt đầu nghĩ xem cách tự sát nào ít đau nhất.
Xe dừng trước một biệt thự biệt lập, Mộ Tử Khâm lôi cô đi vào. Dụ Vi Hề ra sức giãy dụa nhưng vô ích, Mộ Tử Khâm nắm chặt cổ tay cô, trừ khi cô cụt tay còn không thì đừng hòng chạy.
Cứ thế, Dụ Vi Hề bị nửa lôi nửa ôm đi vào. Mộ Tử Khâm đẩy cô ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-chao-em/199730/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.