Tiên đoán của Mộ Tử Khâm ngay ngày hôm sau đã linh ứng.
Dụ Vi Hề bi ai nhìn cánh tay trái của Mộ Tử Khâm lại quấn băng vải.
"Bác sĩ nói là vết thương cũ tái phát”. Mộ Tử Khâm mỉm cười nhìn về phía Dụ Vi Hề, "Sau này lại phải làm phiền đầu sỏ gây nên là cậu chạy việc giúp tôi rồi”.
Nghe vậy, Dụ Vi Hề nước mắt lưng tròng văng khắp nơi.
Vì sao, vì sao ông trời lại đối xử với cô như thế!
Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo cô dính phải chuyện này chứ? Vì vậy, Dụ Vi Hề chỉ có thể nhẫn nại, chuẩn bị thật tốt để chịu đựng hành hạ lần thứ hai.
Nhưng cô không thể ngờ lần hành hạ này càng thêm kinh khủng hơn.
Buổi trưa cùng ngày, Dụ Vi Hề đang chuẩn bị cầm hộp cơm lên chỗ hẹn trên sân thượng, Mộ Tử Khâm lại cướp luôn phần cơm hộp của hai người, cầm dĩa ăn luôn.
Dụ Vi Hề sợ run, một lúc lâu mới phản ứng lại được, hét lớn: "Mộ Tử Khâm, cậu làm gì thế hả?”.
Mộ Tử Khâm gắp miếng thịt bò cho vào miệng, chậm rãi nhấm nháp, "Tôi quên mang cơm”.
"Nhưng cậu cũng đâu ăn hết được hai phần chứ!”. Dụ Vi Hề nhìn phần cơm hộp bị càn quét, khóc không ra nước mắt.
"Tôi bị thương, cơ thể cần dinh dưỡng”. Mộ Tử Khâm mở to mắt, nhìn thật sâu vào mắt cô, "Còn nhớ chứ? Răng rắc, răng rắc, răng rắc...”.
"Đừng có lặp lại cái tiếng này nữa!”. Dụ Vi Hề bịt tai, chịu thua hoàn toàn.
Vì vậy, buổi trưa hôm đó, dạ dày Trịnh Dịch Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-chao-em/199727/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.