Trải qua vài tuần, Tạ Tư Dĩnh cùng mọi người trong lớp học đã trở nên quen thuộc. Trong khoảng thời gian này, thái độ của Lâm Chính đối với cô vẫn không có gì thay đổi, nhưng Tạ Tư Dĩnh đối với cậu ta lại có chuyển biến, dĩ nhiên, cũng không phải bởi vì cô muốn nhận Lâm Chính làm đàn em, mà do cô cảm thấy Lâm Chính luôn ở một mình, không ai chơi, giống hệt như cô hồi còn ở thành phố. Căn cứ vào tình huống có cùng cảnh ngộ này, Tạ Tư Dĩnh cảm giác mình có nghĩa vụ phải giúp đỡ, cho nên bình thường cô cùng bạn bè đi chơi để rủ thêm Lâm Chính, nhưng không ngoài dự đoán, lần nào cậu ấy đều từ chối, cò điều Tạ Tư Dĩnh cũng không để ý.
Những đứa trẻ ở quê trưởng thành rất sớm, bọn chúng thường được đối xử như người lớn. Đa số học sinh đều không có cha mẹ đưa đón nên cùng bạn bè đi đến trường. Lâm Chính hàng ngày đều tự đạp xe đi học, bởi vì nhà cậu cách trường rất xa nên không thể đi bộ được. Đa phần thời gian cậu đều có hẹn với một vài bạn học đạp đi đạp về, chỉ trừ lúc trực nhật.
Lần đầu tiên Tạ Tư Dĩnh trực nhật, bởi sự phân công không hợp lý dẫn đến một chút xích mích với hai bạn cùng lớp, tuy không có gì to tát nhưng vẫn hoàn thành trễ công việc được giao. Đến khi xong xuôi cả thì trời cũng đã tối, trong trường học cũng chẳng còn ai. Mặt trời tuy đã lặn nhưng vẫn chưa khuất nắng hẳn. Đường đất ở quê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-hoc-cau-con-nho-ro-to-khong/992596/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.